Nắng ngủ say trên nửa triền cỏ rối
Kệ mùa thu men lối cũ quay về
Chiều lắng nghe gió thì thầm thú tội :
Ngỡ quên rồi giây phút ấy đam mê
Nắng đâu hay từ những ngày không nắng
Vần thơ se se lạnh ... có ai màng .
Muốn so dây - khuôn nhạc toàn nốt lặng
Tiếng hát nào vụt tắt giữa thênh thang !
Nắng đâu hay bên này xâu nỗi nhớ
Mắt người xưa thao thức đếm vệt quầng
Từ bên đó bước qua mùa trăn trở ...
Sợ đêm buồn - chiều gọi nắng ...dửng dưng !
Mảnh trăng non cắt lòng mây vết đỏ
Nấp vào đâu phơi ráo giọt mưa buồn
Đêm rất ngắn nắng về không hỡi gió
Đợi đã mòn ... đời nhạt lạnh như sương .
Huỳnh Gia
Tại nắng…
“Nắng ngủ…nắng ngủ”* trên nương
Mặc mùa thương vương vương ủ nắng
Sưởi “đam mê”* phía bờ thanh vắng
Nào hay đâu trong trắng dần qua
Nắng tìm… thắp nụ môi xa
“Vần thơ”* tình cho ta “nốt lặng”*
Giọt nào rơi, khoé mi nghe nặng
Để nghe đau từng chặn…cuộc mình
Nắng và gió hai kẻ vô hình
Mà sao nặng tình “qua mùa trăn trở”*
“Người xưa”* ơi! từng quen hơi thở
Mà sao chừ…dang dỡ đôi nơi
Hay tại nắng riêng mình cứ mãi rong chơi
Để tình phơi…xa khơi bão sóng
Nơi này có một người mong ngóng
Chờ nắng về xua rét cóng lạnh đông
(*Huỳnh Gia)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét