Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

DẤU CÔ ĐƠN

DẤU CÔ ĐƠN


Ta nào khác Người…
khi cũng có những đêm huyền thoại.
Cũng tìm hoài
nhưng chưa nắm được thời gian.
Chỉ biết mượn đời, những bước lang thang.
Dấu chân ngựa hoang, trong mông mênh đồng rộng.



Đêm cuối thu
giữa hồng hoang gió trời lồng lộng.
Ta cùng trăng, giấc dị mộng liêu trai.
Chốn rừng khuya, loài lạc bước chân nai.
Bởi lỡ vận gieo sai
nên tình thơ chưa kịp…họa

Sông trăng đêm nay
Người có cảm điều rất lạ
Dòng thơ tình…
trở giấc, như mạ mầm xanh.
Như tôi chờ đợi ngọn gió hanh.
Đánh thức giấc mơ, trong canh dài …rơi chậm



Tôi mơ…
lạc giữa thảo nguyên, cùng nhành sương ngậm
Tìm lại ngác ngơ, dấu in đậm ngày xưa.
Với đôi cánh mềm, bay giữa miền mưa.
Chút thơ ngây của thời chưa phiêu bạt.

Có kịp không ?
Khi tim còn chưa phai nhạt.
Trái hồng tâm, vẳng điệu nhạc tha hương.
Dấu vết cô đơn, một thuở vấn vương.
Còn nương theo ta, bài thơ dang dở.


Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

LẠC THƠ

 @ Chú ơi ! Thơ chú hay quá ! Hi hi hi 
Cháu xin thả thơ vào Topic chú cho vui nha


LẠC MƠ 

Mưa Thu về khóc lên đồi tím
Trời thẫm cánh diều buông ngã nghiêng
Bảng lảng lá vàng rơi lác đác
Sương sầu trắng hạt nỗi niềm riêng

Mùa nhớ về thơ nhặt lá vàng
Rưng rưng gót nhỏ đường mơ hoang
Sầu tư mấy độ lên chiều vắng
Gió rít từng cơn bước ngỡ ngàng

Chân lạc về xưa đường mịt mùng
Lặng lẽ tím chiều màu nhớ nhung
Sương rót giọt hờn lên cánh biếc
Mưa rơi tí tách tiếng não nùng

UYỂN NHI
29/7/2013

LẠC THƠ

Tím lòng ta lạc vầng thơ.
Cánh diều nghiêng ngã, chơ vơ giữa trời
Chờ Ai một khúc ru hời
Đường xưa mù mịt, rối bời niêm riêng.



Nhớ ngày thu khúc cô miên.
Vàng rơi lác đác, tịch nhiên đợi mùa
Tím chiều thoảng ngọn gió lùa
Lá vàng người nhặt, chuông chùa ngân vang

Nai vàng nhẹ gót thu sang
Thẵm trời, sương trắng; mây ngang lưng đèo
Giọt rơi tí tách… mái chèo.
Thuyền trôi vào giữa, bọt bèo nhân gian.




Lạc thơ phần số đa mang
Vắng chiều mấy độ, lang thang tìm Người.
Thế gian còn có nụ cười
Ta xin đem đến cùng Người trời mơ

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

GIẤU

GIẤU



Ta giấu một câu thề.
Đêm mông mênh về đợi.
Em giấu ngày vời vợi
Sâu kín gợi niềm đau.

Ta bước thấp bước cao
Đêm hanh hao miền gió
Em bao lần gian khó ?
Vẫn có niềm tin ta.

Em giấu tình bao la
Trong lời ca khe khẽ
Ta nhớ về tuổi trẻ
Lạc loài kẻ lang thang.

Em giấu lòng chứa chan
Nơi miên man miền nắng.
Ta giấu hồn trống vắng.
Nơi đêm trắng sau thềm.

Em giấu nụ môi mềm.
Ta tìm niềm hạnh phúc.
Em và ta từng lúc
Trôi lạc khúc sông dài.

Em lặng lẻ gót hài.
Dốc đời dài thăm thẳm
Ta tháng ngày suy gẫm
Đêm dẫm nỗi niềm đau

Ngày ta tìm về nhau
Hai gốc giao kề cận.
Ta qua vòng lận đận
Em về tận bờ mong

Ta – Em đường song song
Chân trời cong cũng gặp.
Đêm bão bùng từng chập
Tim ta đập nhịp mong.

Ta tháng ngày ngóng trông
Bến mong ngày trở lại.
Em ngày xưa thơ dại
Ta ngại ngần lời yêu

Con đường phũ rong rêu
Tình yêu thêu màu nắng
Xua đêm dài trống vắng
Em gắn đời trong ta



TRÁI TIM NÀO PHẢI VÔ HÌNH

TRÁI TIM NÀO PHẢI VÔ HÌNH



Ừ ! ta biết rằng, rồi sẽ tìm lại được thấy Em.
Trong những buổi chiều mưa, rong miền ký ức.
Hay cũng có thể là, trong những đêm dài thao thức.
Lang thang, mệt nhoài…giữa những con phố quên tên.

Có lúc, ta tự hỏi rằng ? còn nhớ hay quên
Ở miền cô đơn chênh vênh chiếc bóng
Giữa biển đời nhấp nhô bao đợt sóng.
Dường như chỉ chạy theo ảo ảnh bóng hình.

Ừ ! thì biết rằng, khi ta kể truyện chúng mình.
Gắn kết nhau như một điều nhiệm mầu, không có thể.
Lúc lạc loài giữa trăm ngàn dâu bể.
Ta tìm thấy nhau như thể truyện ngày xưa.

Câu truyện ngày xưa, với những cơn mưa.
Hai tâm hồn đơn côi, lạnh rung và giá rét.
Trong hỗn mang, sấm gấm gió thét
Ta tìm gặp nhau, ghép lại truyện tình.



Ta biết… trái tim nào phải vô hình.
Vì bên trong đập thùng thình, lưu thông dòng máu đỏ.
Nửa bên Em ta từng biết rỏ.
Nửa bên ta, cũng sáng tỏ tự lâu.

Nên cho dù, có lúc rơi tận vực sâu
Ta – Em…trong đất trời mông mênh bể rộng.
Vẫn có thể tìm nhau, giữa bầu trời lồng lộng
Xanh thật xanh, một góc bình yên.

Dẫu có lúc rất dài, ta dấu nỗi niềm riêng.
Những thiêng liêng, ta từng chôn kín
Nhưng đêm nay, ta sẽ đem đến đính.
Vào mắt Em, lấp lánh những vì sao.

Đó là giờ phút, ta khẻ trao.
Lời thương yêu, xôn xao mới lạ
Cái buổi tịnh yên, đêm miền hạ.
Chỉ riêng Em – ta…là lạ một nụ hôn.



Và bắt đầu từ hôm ấy ta đem chôn.
Nỗi cô đơn, đã từng ngự trị
Quả trái mùa đâu là lập dị
Phải không Em ? có thể hoá dị thường.

Để rồi ta sẽ dìu Em, đi lại những con đường.
Ngày xưa… lá me bay, khi tan trường mỗi buổi.
Nét thơ ngây ở Em, kết thành xâu chuỗi.
Để ta dừng… bước rong ruổi miền xa.

Cuộc đời từ nay, sẽ ch của chúng ta.
Với những câu ca, bắt đầu từ thương nhớ.
Vì thế nhé Em, từ nay xin chớ.
Để một lần, có cớ phải xa nhau.

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

TÌM LẠI MỘT CHÂN DUNG

TÌM LẠI MỘT CHÂN DUNG



Tôi đi tìm…lại một chân dung.
Trong đổi trắng thay đen, dòng đời xuôi ngược
Có còn không tô canh rau…nhưng có được.
Tình người, chẳng phải cược…bán mua.

Tôi tìm lạc loài, trong cuộc hơn thua
Những yến tiệc, được trả bằng bạc tỉ.
Bạn bè…còn mấy thằng tri kỷ.
Lần lượt ra đi, để lại chỉ riêng mình.

Tôi đi tìm…lại một bóng hình.
Ngày xưa thơ ngây, ấp e miền trong trắng
Đường Nội thành, lúc mưa khi nắng
Giờ không Em, hoang vắng tịch liêu.



Tôi đi tìm…trong thành quách rong rêu
Bước thấp, bước cao lêu xêu bóng đổ
Tìm thương yêu… nhưng toàn dối gian, đau khổ
Không chốn nương thân, chỉ chỗ lọc lừa.

Tôi lặng lẻ tìm, Em chút tình thừa.
Mà hôm qua, tôi vừa đánh mất.
Nhưng trong yêu thương ngây ngất.
Em đã quên tôi, quên mất tình người.

Tôi đi tìm tôi, tìm lại nụ cười.
Của ngày xưa, mà người cất dấu.
Tìm những câu truyện tình hư cấu.
Trong đó có Em, cùng dấu hỏi buồn.

Ngày, đêm… tiếp nối những vở tuồng
Tôi đi tìm, cội nguồn xưa cũ.
Chân dung Em, cũng vừa để đủ.
Lại trong tôi, một giấc ngủ vùi.

Tôi đi tìm…lại những bùi ngùi.
Những thương yêu, một thời bão nổi
Đi tìm…với hồng tâm cằn cỗi.
Trong vòng đổi thay, của một kiếp người


Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

KHÚC HẠNH THU - Sau cùng

KHÚC HẠNH THU – Sau cùng

Loài lạc


Khúc hạnh thu sau cùng… tôi viết cho người nhẹ như sương, như khói
Lãng đãng bay, tìm về biển hoang sơ
Lạc loài từ lâu, trong mệt mỏi chơ vơ.
Thoáng nở tàn, giấc mơ Phù Dung tối… sáng.

Ngày qua ngày, tháng kề tiếp tháng
Hiện thực là vực sâu, quá khứ nán buồn
Tương lai tựa như những vở tuồng
Mà trong guồng trôi, ta đóng vai thừa thãi.

Những đắng cay cuộc đời ta từng trải
Dối gian, luỵ phiền…mãi đuổi theo ta.
Ta tin đời, nên vẫn chưa kịp nhận ra.
Gót hững hờ, bay xa trong gió.

Đã từng tự nhủ lòng, làm gì mà có.
Một yêu thương lấp ló cuối con đường.
Thế nhân với những đoạn trường.
Chỉ là những nẻo đường phù phiếm.




Vậy mà ta cứ…ngây ngô tìm kiếm.
Để chừ không thế giấu giếm nỗi đau.
Ừ ! thì thôi, nếu phải xa nhau.
Trái tim ta cũng đã trao lời chân thật

Đến bên người, ta đâu dùng lời đường mật.
Mà bằng hồng tâm với cung bậc chiều tà.
Và vì thế, xin đừng dẫm gót ngà.
Lên trái tim, đà từng mở rộng.

kể từ nay, ta sẽ không nuôi gì hy vọng
Chỉ riêng mình ngọng nghịu mượn vầng thơ
Đêm về tự ru, vào với ngu ngơ
Chẳng cõng trăng bơ vơ loài lạc.




Ta sẽ sống giữa rừng thông nắng nhạt
Để tâm trôi giạt về chốn tịnh yên.
Lắng nghe lời trẻ thơ với những uyên thuyên.
Nơi thiêng liêng, từ bi cửa Phật.

Vốn dĩ đời, đâu gì là thật.
Phù du, bèo bọt phũ rong riêu.
Tiếc gì ngày tóc xanh nay đã pha tiêu.
Giờ chỉ chờ phiêu diêu về cùng đất

Dưới mộ sâu, buồn vui sẽ mất.
Ảo hư cũng cất lại nhân gian.
Chẳng nuối tiếc gì lời oán, câu than.
Hồn lang thang, đêm trời lồng lộng.

Câu thơ chỉ còn riêng lắng đọng.
Khúc hạnh thu chuyển động sang mùa.
Vẳng xa, kình giật tiếng chuông chùa.
Thoảng ngọn gió lùa, trong mùa thu thay lá






Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

GÓC...



Phía này em góc cạnh với cát.
Phía kia anh bế mạc trò đùa.
Quãng cạn lòng vòng dấu hỏi.
Sỏi đá khi nào trổ được mầm yêu?

------------------------------------------Thynguyen

Góc nào… Anh rui rong miền cháy ?
Phía nào… Em ngai ngái đợi mùa ?
Dấu hỏi… muôn đời luôn chua chát
Đá cuội khi mòn…sẽ trổ miền yêu.

             Hoaibac----------------------------------------------------





Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

KHÚC HẠNH THU 17


Ngày mai

Tôi tin trái tim Em dành cho tôi là có thật
Dạt dào như sóng biển ru êm
Sóng hồn Em là khúc nhạc đêm đêm
Dỗ hồn tôi ngập đầy mộng mị.

Tôi tin Em dẫu trò đời dị nghị
Những ghét ganh, đừng để bị kị nghi
Trên đường đời ta cứ thẳng mà đi
Chẳng điều chi, ta lâm li bi đát

Tình yêu ta dành cho Em, luôn cồn cào biển khát
Mà biển thời mênh mông, bát ngát chẳng dừng
Ta chờ đợi Em, ở ngày đất nước từng bừng
Đêm khai hội, vang lừng sấm dậy

Trái tim ta trước sau như vậy.
Mãi mãi một con đường, chẳng cậy nhờ ai.
Có thể ở mỗi cung đường, chệch một nẻo sai
Nhưng ngày mai, vẫn là tương lai chờ đợi.

Tôi tin ở tận nơi xa vời vợi.
Hồng tâm Em, đang đợi ngày về.
Vọng vang đâu đây với những lời thề
Cội nguồn tràn trề, một dòng máu đỏ.

Quê hương gọi Em, đêm trăng tỏ.
Ta gọi Em từ, vạn ngõ yêu thương.
Ngày mai rồi, sẽ thấy vầng dương.
Xua đêm tối, nhiễu nhương, lừa dối.

Ngày mai này, từ trong bóng tối.
Ta – Em sẽ không bối rối chuyện mình
Biển sẽ trào dâng với những ngọn sóng kình.
Đập tan muôn nghìn… phản trắc.


Tôi tin Em, luôn sáng ngời trong vắt
Tin Em, hiểu những gút mắc dòng đời.
Tin Em, sẽ đốt lên ngọn lửa chói ngời
Trong đêm tối đời đời không đổi.

Ừ ! ngày mai nhé Em ta cùng dõi
Con đường ta đi, không mỏi nhịp tim.
Ta tin,  từ trong những ánh mắt lặng im
sẽ bùng dậy, khúc vang lừng chim hót.


Nếu ở cuối cuộc đời, được hiến dâng lần chót
Ta cũng sẽ theo Em với nhịp gót dập dồn.
Đêm nay sao dạ ta lại bỗng bồn chồn ?
Có phải ngày mai, ngoài cồn bão nổi ?



Có phải ? từ thẳm sâu trái tim mình sẽ hỏi
Một niềm tin… mà ta đã mòn mỏi đợi chờ.
Ngày mai với những sự bất ngờ.
Ta được tự do, không lo đời tăm tối.

Ngày mai sẽ không còn điều giả dối.
Vì ta yêu Em, chung một lối đi về.
Trời hạnh thu, môi ta sẽ cận kề.
Nụ hôn cho nhau, không còn não nề ủ rũ

Tôi tin Em, như tin những điều xưa cũ
Tin câu chuyện dân gian, đo đủ lòng người.
Ngày mai đất nước lại rạng ngời
Ta lại mời nhau, trái tình chín đỏ.