Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Em đi

KHẮC KHOẢI

Anh đến hình như cạn mùa Sen nở
Dấu hồng phai thiêm thiếp mạn buồn
Ngày em đi bỏ lại miền trăn trở

một chút giận hờn rấm rức mưa tuôn....

Anh đến hình như nhạt rồi nắng Hạ
Phố vắng hoe im ắng đến oi nồng
Vô vọng tìm em giữa dòng xa lạ
Thổn thức Phượng vàng dứt...thả... từng bông

Anh đến hình như chẳng lần nào kịp
Thêm một mùa Sen tạ thế bên hồ
Chỉ chiếc thuyền con chở chiều lỗi nhịp
Mắc cạn bên dòng xao xác lá khô

Nỗi nhớ về đêm bỗng thành dã thú
Chẳng chịu giam cầm, sương gió đi hoang
Ảnh hình em thành vết thương di trú
Anh trọn bốn mùa khắc khoải tim loang.

Hương Hoàng 

Em đi…

Em đi… lời tình tôi chưa kịp ngỏ
“Khắc khoải”* ưu tư theo tháng ngày
Lối về mình tôi trăng không tỏ
Mây cũng như buồn hoang hoải dừng bay

Em đi… riêng mình tôi cốc rượu cay
Say cho quên những dứt day đọng lại
Tôi hỏi tôi? có còn một ngày mai
Hay là chỉ những mượn vay thương hại

Em đi…phố cũng buồn, niềm e ngại
Thêm một mùa phượng lại héo tàn
Tiếng ve tiếc, nỉ non lời hoang dại
Tấu khàn hơi điệp khúc…võ vàng

Dặn lòng quên, không nhớ!… lại càng
Thương mùa thu vàng công viên ngập lá
Muốn xoá hết, kỷ niệm xưa chẳng màng
Mà sao lá vàng như còn nấn ná.

(*Hương Hoàng)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét