CƠN MƠ
Cơn mơ phủ bóng ngang mày
đêm hoang chùng xuống cho ngày chênh chao
dậy đi em, giấc xanh xao
trăng khuya nghiêng ánh tơ nào rối mây?
Đêm nghe tiếng lá rơi đầy
thầm lo một sáng mùa hay giật mình
cội xưa sương toả phiêu linh
lối xưa một bóng đăng trình mênh mông
Cơn mơ đêm, vỡ hư không
thiên hà một giải bềnh bồng khói sương
dậy đi em, giấc miên trường
hình như hương cũ lại vương vấn hồn
Ngày chưa thức, đêm bồn chồn
đếm từng sợi nhớ, dấu hôn thủa nào
bên song ngọn gió lao xao
gọi em giấu giấc mơ vào thinh không!....
Thế nghe em,
đêm mùa đông!
Nga Vũ
HOANG MƠ
Hoang mơ một giấc giữa ngày
Chênh chao ký ức đêm dài mông mênh
Lạc nơi mộ khúc không tên
Hỏi tình còn chút nhớ quên phận mình
Sót còn “sợi nhớ”* tự tình
Rơi mùa vàng lá giật mình “thinh không”*
Phố buồn ai đó ngóng trông
Thời gian phũ lớp rêu rong quách thành
Đêm soi tỏ…phút ngọn ngành
Vương vương miền nhớ phía cành cây khô
Bọt trào dâng… sóng lô xô
“Miên trường…hồn vắng”* ngây ngô gọi mùa
Cơn mơ chợt thoáng gió lùa
Chiều chuông ngân vọng gác chùa loãng tan
Tình xưa xa bến Phù Tang
Giữa dòng khua mái sang ngang con đò
Phải không em?
lẻ cánh cò…
(*Nga Vũ)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét