Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Thầm thì

THẦM THÌ

Gối đầu trên cánh tím xinh
Để nghe hoa lá tỏ tình... lời yêu
Ô sao chị gió yểu xìu

Quay lưng hờn dỗi theo chiều lá lay

Thương làn tóc xõa bay bay
Ép vào phiến lá cho dày tình em
Nắng hôn đôi má em mềm
Đôi môi em mọng anh thèm ......nụ hôn


Hiệp Kim Áo Tím









Thầm thì em kể ngụ ngôn
Ngày xưa có gã vùi chôn…lời tình
Chừ thi loi lẻ riêng mình
Làm anh dạ cứ chùng chình sợ xa

Trái tình anh trót chạm va
Thèm em câu hát ngân nga môi mềm
Nắng chiều nhẹ gót bên thềm
Nụ hôn của nắng nén kìm…đọng môi


Thuydu

Lấp đêm



Lấp đêm

Góc xưa

Góc xưa


Kể từ lúc hai đứa hai nơi 
Góc phố xưa xa xôi đến lạ 
Đường phượng bay * chiều nay say lá 

Gọi tên người để trả ...giấc mơ


Thanh Hiền Nguyễn


Trả người xưa, trả lại giấc mơ
Tuổi ngây thơ phượng hồng ép vở
Nhắc lại chi chuyện tình dang dở
Góc phố buồn bỡ ngỡ chờ mong.


Thuydu

Chiều nay

CHIỀU NAY MƯA NỐT...

Anh này...
Tay nắm đã lơi
Hỏi thăm đừng nói những lời dễ nghe


Không còn tiếng bấc tiếng chì
Mà hồn như có đá ghì mỗi đêm

Rỗng lòng nhốt chặt dịu êm
Nhấn Delete tận gốc miền nhớ thương

Mắt còn chút bảng lảng sương
Chiều nay mưa nốt đoạn đường tiễn nhau.


Hương Hoàng



Em này!...
tình đã cạn vơi
thức thao... nào được thảnh thơi cuộc mình

Tiếc gì chút dáng, chút hình
để hồn nghe nặng chùng chình đêm thâu

Đợi chi vài giọt mưa ngâu
undo phím gõ tìm câu dịu lòng

“Chiều nay mưa nốt”* rã ròng
“tiễn nhau”* để thoát một vòng trầm luân.


Thuydu

Rồi sẽ

SẼ QUA ĐI .

Mây lang thang, Mây mang nhiều tâm sự
Gió rì rào Gió đến rồi gió đi.
Mây níu gió hỏi nho nhỏ thầm thì

Sóng ngoài khơi có cuộn như sóng lòng

Sao cuộc sống mang bao điều trăn trở
Có nhiều người mang hình hài giã lã
Lời nói thương chưa tròn đã uốn cong
Gió nhẹ nhàng nhắn nhủ lời ân tình

Cuộc sống là thế, mọi chuyện thường tình
Có bắt đầu thì phải có kết thúc
Mây đừng buồn, đừng mang nhiều ưu phiền
Đời sống vô thường, có ghét có yêu

Tâm ta thanh thản giữ lòng an nhiên
Rồi sóng vào bờ, biển sẽ bình yên
Bình minh lên, ánh sáng chiếu muôn nơi
Đừng buồn mây nhé, rồi sẽ qua đi.

Ừ, đúng..tất cả rồi SẼ QUA ĐI.


Kiều Thuỷ Đalat



“Ừ, đúng…tất cả rồi SẼ QUA ĐI”*
như áng mây khi bay gặp gió
tựa cuộc trần vẫn còn đâu đó
miền gian truân khốn khó một đời người

Cuộc sống nào đâu chỉ có những nụ cười
cũng nào phải… chin mười niềm vui đầy ấp
Con đường đi qua biết bao va vấp
hãy thắp lên ngọn đuốc soi đường

Cứ an nhiên sống giữa đời thường
xua chán chường, trắng đen, gian dối
trời bình minh sau đêm tàn tối
ánh sáng ngời sẽ lại chói chang

Rồi một ngày ắt sẽ sang trang
những ngổn ngang trôi vào ký ức
đêm dài sâu giật mình chợt thức
trăn trở đi qua…vuông vức cuộc mình

Mở lòng ra…xin chớ chùng chình.


Thuydu

Nào phải

EM VÀ ĐÊM, BIỂN VÀ SÓNG 

Em chỉ có một mình
Trong lặng câm màn đêm u tối!
Em xé tan đêm

Những mảnh vụn rơi lả tả
quyện hòa quấn quýt xoáy tròn bên em

Đêm trong em
Đêm trong em mịt mùng bất tận
Từng mảnh em tan ra
Nát vụn vào trời đêm
Từng mảnh đêm tan ra
Ngấm trọn vào thịt da
Em là đêm 
Đêm cũng là em
Em nghe dế nỉ non nhịp thở
Đêm thâm trầm ôm hổn hển trái tim

Em nhớ anh
Nhớ anh ngàn cơn khắc khoải
Ngàn cơn muộn phiền sóng tràn bờ
Sóng cắt nhỏ em ra
Dìm em trong muôn ngàn bọt nước
Em cắt nhỏ sóng ra
Những giọt lấp lánh li ti mong ước
Em là sóng
Sóng cũng là em
Em hòa mình vào biển lớn
Em vẫn tưởng biển là anh!

Biển khô muôn đời cát cháy
Rát chân trần em ôm mặt đớn đau

Thì ra anh là đêm!
Còn em vẫn là sóng
Ngàn đời đêm vẫn đen biển vẫn khô chết
Và sóng vẫn hát khúc ca mơ một mái nhà...


Trần Hạ Vi



Nào phải ta là đêm

Ta nghe tiếng em thì thầm trong đêm
như một lời oán trách
nào phải ta là đêm
mà chỉ là bức vách
in bóng em ngăn cách một ảo hình

Từ hai phía chùng chình
ánh nến soi không đủ cho chúng mình rõ mặt
không đủ để ta góp nhặt
sắp xếp lại hình hài
cột chặt thương đau
đêm làm ta mất nhau
đánh rơi nôn nao một thời chờ đợi
đâu phải chúng ta là bóng đêm vời vợi
mà sao trời cứ bắt đợi, bắt chờ
dưới ánh nến mờ
chúng mình là những kẻ khờ thế kỷ

Ta nhớ nhau
nỗi nhớ cứ như là âm ỉ
như sóng vỗ bờ lời thủ thỉ ngàn năm
sóng đuổi lăn tăn về phía xa xăm
nơi lạnh câm lời tình tự…
có phải vì do dự?
mà sóng cứ mãi xa trôi khuất tự bao giờ
phải sóng là em?
phải sóng là anh? ở giây phút đợi chờ
cho biển nộ cuồng mịt mờ bão nổi

Hỏi em có cùng anh chống chõi
Hay để già nua cằn cỗi cuộc này

Đêm không là anh
khi em chẳng mong đợi sum vầy
biển thì vẫn không ngừng từng ngày gào thét
góc tim nhau còn nơi để nhét
chút hạnh phút đơn sơ giá rét lập đông…


Thuydu

Ràng rịt quấn...


RÀNG RỊT QUẤN...
KHÔNG YÊN NGÀN CHAN CHỨA


em sống tiếp một ngày oan tàn úa
lồng ngực gầy chôn tiếp một ngày say

ràng rịt quấn... không yên ngàn chan chứa
yên làm sao lá mảnh lậm sương đầy!


Đinh Thị Thu Vân





Phía xót đau em sống kiếp thân gầy
đếm từng ngày chờ giải oan phần số
xin cuộc người thôi một lần đánh đố
kiếp hồng nhan em đã cố đa mang.

Thuydu

Sự thật

Sự thật.

Sự thật uốn cong trong từng tấc lưỡi
Buông mũi tên có thể chết người
Niềm tin trôi...

Theo chiều không cảm xúc.

Sự thật nằm trong trái tim bất lực
Nhịp rung quả lắc đồng hồ
Thời gian phai phôi
Con người đánh rơi dần điều quý giá.

Sự thật đôi khi không là tất cả
Vin vào rộng lượng xóa buồn vui
Dối trá sinh sôi
Tự vấn vì sao vô cảm?

Khi sự thật còn ẩn sâu lãnh đạm
Ném qua lăng kính đổi màu
Chúng ta như nhau
Ai sẽ chọn gai hoa hồng khêu tìm sự thật!


Huỳnh Ngọc Yến




Em! làm gì có sự thật trên đời
tất cả chỉ là lời đầu môi chót lưỡi
niềm tin ư!? giờ thành rác rưởi
đã gửi theo một thoáng gió bay

Sự thật ư! chỉ là chút mượn vay
cùng thời gian với vết chay in dấu
trái tim… nào đâu có xấu
chỉ tại lòng người giấu những điêu ngoa

Sự thật không bao giờ được nói ra
khi những chạm va, buồn vui, trầy trật
trắng đen bao chừ được lật
hoạ hoằn mới được bật ra

Với sự thật người ta chẳng còn thiết tha
sau bức màn cung đình tà ba nhơ nhuốc
tất cả đã dính chàm lem luốc
nên sự thật hết rồi đuốc rọi đêm đen


Thuydu

Em nhắc

CHẲNG CẦN

Em nhắc chuyện xưa, chẳng cần anh nhớ
Như kẻ xa ngoái lại căn phòng
Đôi khi ngày xưa nắng vàng rực rỡ

Bất chợt tung rèm, xua buốt lạnh Đông

Em nhắc chuyện xưa chẳng cần anh nhớ
Đời tạp nham đầy những chuyện buồn
Một chút thương đau đâu nhiều để sợ
Nên đêm dài vẫn mộng vời ôm

Em nhắc chuyện xưa chẳng cần anh nhớ
Chẳng cần mai anh đọc được quay về
Bến sông cũ giờ bên bồi cũng lở
Tìm phía nào cũng hoang hoải triền đê…

Em nhắc chuyện xưa chẳng cần anh nhớ.


Hương Hoàng





Nhắc chi em!?

Nhắc chi em!? cái chuyện đã trôi qua
người đã xa biết có ngày quay lại
cứ xem như một lần ta lầm dại
lỡ nửa đời chạy theo dấu phù du

Đừng nhắc em…hết rồi một khúc ru
chừ chỉ còn trời Thu vàng lá rụng
tất cả xưa hoá thành vỡ vụn
chẳng ai nhớ đâu, kinh nhất tụng…tình yêu

Nhắc chi em dấu cũ đã phong rêu
tình hẩm hiu thì thôi đành chịu
lời nhớ thương chừ đà ngọng nghịu
mặc nhân gian… riêng ta địu chán chường

Nhắc chi em!? đời vốn dĩ vô thường…


Thuydu

Đêm

ĐÊM

Đêm
Lặng lẽ 
Loài côn trùng say giấc

Chỉ tiếng mưa
Nghe hun hút nỗi sầu
Nhịp thở đều mà ngỡ tiếng anh yêu
Đang thủ thỉ dịu dàng ru em ngủ

Đêm
U tịch
Bức tường loan độc bóng
Nhớ anh nhiều nhưng vẫn cố lặng thinh 
Chiếc áo xưa hàng đêm khoác lên mình
Tìm khoảnh khắc chút hương tình đọng lại

Đêm 
Tĩnh mịch
Triệu triệu người đang ngủ 
Chỉ mình ta
cứ cuồn cuộn sóng lòng
Mơ người về 
cho thỏa nỗi chờ mong
Dẫu một khắc 
cũng vơi niềm thương nhớ

Đêm
chơi vơi
giữa hai miền ảo - thực
Tay lần tràng
mà môi hát tình ca
Niệm kinh cầu
tim lại nhớ người xa
Thấy trăn trở 
bên bờ quên và nhớ


Hương Ngọc Lan



Ngày...

Ngày
khô khốc
với muôn vàn khánh kiệt
nắng khát khô
khắc nghiệt phũ trùm
chờ hạt nước… mưa trời giải hạn
chút yêu thương
chừ rạn mất rồi

Đêm
chìm sâu
phía góc bồi hồi
nhớ quắc quay đứng ngồi bao bận
chờ đợi gì mấy mùa sân hận
giờ chỉ còn vô tận hư vô.

Ngày
lạc vào
bão sóng lô xô
riêng mình ta
ngây ngô khờ dại
tình hỏi tình
có còn quay lại
hay đã xa
trốn chạy …lặng thinh

Đêm
bây chừ
là cõi u minh
hết tất rồi
ngày bao vinh nhục
lời cầu kinh
gối quỳ phũ phục
bỏ nhớ quên
tù ngục cuộc này.


Thuydu

Hôn

Anh hỡi anh.. thế nào là hôn thật..? 
Môi chạm môi..chạm má mới là hôn 
Có nụ hôn không chạm cũng dập dồn 
Hơi thở nóng còn hơn va chạm lửa..!

Hôn bằng mắt với ánh nhìn ẩn chứa 
Hôn đắm say như nuốt trọn vào trong 
Có nụ hôn ngọt lịm mãi nơi lòng 
Môi run rẩy ..ngỡ ngàng tim ngừng thở !

Nụ hôn thật..anh ơiiiiii em chẳng biết
Có phải là ghì siết... cùng đắm say 
Mặc ngày mai... quên hết những nỗi sầu
Là chìm sâu... là trao nhau tất cả ...?!

Dù hôn nhau trong lúc mình vội vã 
Cũng ngọt say.. cũng chan chứa ..đam mê 
Nụ hôn nồng nàn thật nhẹ bên tai
Hôn ân ái đưa nhau vào hạnh phúc...!!

Mà anh ơiiiiii ... không cần biết thật giả
Chỉ biết kề bên ...em ngã vào... lòng
Khép mi hờ...môi nhẹ run khe khẽ 
Chạm môi mềm ...em vỡ lẽ... tình yêu...!!!


Minh Nguyệt



Hôn…!

Đừng em!
Đừng hỏi anh thế nào là nụ hôn thật giả
Khi chúng ta đã dành tất cả cho nhau
Môi chạm môi là lúc ta trao
Phút nao nao một thời chờ đợi

Nụ hôn nồng nàn diết da vời vợi
Cho mà không nghĩ ngợi thiệt hơn
Tình yêu mà em ví như chất xúc tác bôi trơn
Nụ hôn giúp ta xoá đi niềm cô đơn loi lẻ

Hôn giả ư!? chỉ là nụ hôn của kẻ
Lọc lừa tình cho ta chuốc đắng cay
Nụ hôn thật là nụ hôn say
Cho và nhận không tính toan vay trả

Đừng em!
Xin đừng đặt nụ hôn vội vã
Bởi đường tình lắm ngả chông chênh
Đam mê nhất thời rồi sẽ chóng quên
Làm ta lạc ,,,vào mông mênh đêm tối

Nụ hôn thật là nụ hôn không lừa dối
Nụ hôn trao nhau không bối rối ngại ngùng
Nhận và cho trong bể tận cùng
Là nụ hôn trùng trùng… trong bể ân, trời ái


Thuydu

Khúc trầm



LAO XAO TRẦM KHÚC
Đến bên người buổi sớm mai
Cỏ hoa đồng nội hương bay dậy thì.
Lời tình rụng trắng gốc si
Trăng sao vời vợi-nhu mì mắt môi.
Câu thơ thả gió lên trời
Nhạc chiều thánh thót bời bời say mê
Hoài ru trầm khúc sông quê
Vụng khờ bổi hổi-đi về chiêm bao.
Chợt yêu người rất ngọt ngào
Nụ hôn của gió - lời chào của mây.
Liu riu sương ướt vai gầy
Nghe ăm ắp nỗi vơi đầy trong nhau
Từ thương yêu rất ngọt ngào
Khát khao bỏng cháy-lao xao dịu dàng.
Lê Na

Khúc trầm…
Bể tình sóng gợn lao xao
dịu dàng người với thanh tao ngọt mềm
Chiều nay gió ghé qua thềm
“ru hoài trầm khúc”* nỗi niềm đắm say
dìu nhau về “buổi sớm mai”*
câu thương chẳng nỡ mượn vay cuộc này
Đêm sâu chờ đợi đến ngày
trĩu đôi đồng tử chân mày giăng mưa
khạo khờ dáng vấp người xưa
tình ơi! tình hởi! đã chưa?... lần nào
Sóng ru vọng mãi dạt dào
lăn tăn sủi bọt dâng trào dòng trôi
ngù ngờ nửa kiếp mồ côi
chừ thì cháy khát nụ mội “lời tình”*
(*Lê Na)
Thuydu

Bồng phiêu...

BỒNG PHIÊU CÕI TẠM

Em góp nắng xây lâu đài mộng
Tôi gom trời xanh dang rộng cánh chim bằng
Nắng giữa trời toả sáng trong ngần
Em và tôi bao lần mong đợi ?


Ta đi qua nhau nơi mông mênh vời vợi
Hạt nắng long lanh rắc sợi giữa trời xanh.
Một chút thôi rồi sẽ qua nhanh
Nên mong manh nắng vây quanh vụt tắt

Ta đến và đi một thời được mất
Thì thôi em, hãy quên những chất ngất mùa yêu
Dẫu nắng say tình, trời lộng lộng bấy nhiêu
Cũng chỉ là… bồng phiêu cõi tạm

Thuydu

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Phía góc...

PHÍA GÓC CHÔNG CHÊNH

Em rong rêu se cát trắng…Dã Tràng
Tôi muộn màng một đời rong ruổi
Con nước triều mỗi ngày hai buổi
 Lớn – ròng… ngọn sóng đuổi mông mênh


Đá cuội buồn phía góc chông chênh
Thuở nào còn ghi tên hai đứa
Tháng ngày chồng lên bao chất chứa
Giọt mặn biển khơi còn thừa mứa mặn nồng

Em say trăng xưa mộng đêm hồng
Ngọn lửa bập bùng soi lòng tri kỷ
Có gì đó? hay trái tim tôi chỉ
Đợi chờ em trong ý nghĩ bồng phiêu

Tôi vẫn vậy mà theo vệt rong rêu
Tìm em… vần thơ yêu trên ngọn sóng.
Tìm em… với nỗi niềm mong ngóng
Nối sợi tơ lòng buốt cóng mùa đông.


Thuydu

Trôi nổi phù du

TRÔI NỔI…PHÙ DU

Theo một dòng trôi
Phù du có thôi buồn cùng biển mặn
Thương cho cuộc mình lận đận
 Kiếp lênh đênh… khóc thân phận bọt bèo


Nào phải trái tim đã hóa nghèo
Vẫn còn yêu thương mà
chống chèo qua giông bão
Chờ cuộc mình !
…liệu mấy lần nghịch đảo ?
Có tìm ra dị thảo dâng đời

Giữa lòng thẳm sâu
thiếu sắc nắng chói ngời
Một đời phù du rã rời mông quạnh
Cố chôn vùi đi …nỗi niềm bất hạnh
Cùng biển đêm nghe lạnh riêng thôi

Có không…một ngày sao sẽ đổi ngôi ?
Phù du thôi buồn cùng bạc vôi nhân thế
Vô thường dưới lòng đất sâu cùng giun dế
Trả nợ xong
mộ hoang phế.. rêu tàn.

Thuydu

Mùa buồn

MÙA BUỒN

Vắng đi rồi giấc mơ có anh
Khi cuộc sống tròng trành bởi những điều tưởng như rất nhỏ
Tháng năm vò võ 
Ký ức rêu phong

Chỉ sợ mình không qua nổi một trận gió Đông
Để đến ngày nắng dội
Mùa Thu buồn nhuốm màu tội lỗi
Lặng lẽ phóng sinh từng chiếc lá vàng

Cơn mưa bất chợt đi ngang
Đủ cho mùa Xuân mắc nợ
Có điều gì đổ vỡ
Trong tim ...


Hương Hoàng



Khi mùa buồn rơi vào sự lặng yên
Người nghe giấc cô miên thường nhật
Thăm thẳm tròng trành dưới sâu đáy vực
Có thể là nhỏ nhoi nhưng buốt ngực vô ngần

Thời gian trôi dần
Ký ức thì cứ tần ngần, quanh quẩn
Nỗi đau có thể nào trốn lẫn
Vết thương chưa liền da nên vẫn tấy đau

Thu buồn… mưa rắc hạt lao xao
Chiếc lá vàng rơi bao lần chao liệng
Đời phóng sinh nhau cần gì hiển hiện
Đổ vỡ rồi…nguyện ước cũng dần buông


Thuydu

Ngày hôm qua

Yesterday!

Giai điệu vang
những giọt buồn thánh thót
Từng lời ai nhắc nhở
Ngày hôm qua!
Ngày hôm qua sẽ không trở lại
Ngày hôm qua cho một cuộc tình xa

Ngày hôm qua của em
Vết chân son một thời nhung lụa
Tuổi hồn nhiên mùa xuân chưa qua

Ngày hôm qua của anh
Những nhịp vui tràn đầy mơ ước
Chưa có bóng hình em trong tim

Khi mỗi bước chân
về phía trước
Đâu lẽ nào
quên vội dấu chân sau

Nhưng nếu
chợt quay về lối ngược
Chẳng làm sao tìm được
thuở ban đầu

Giai điệu vang
Ngày hôm qua
ta đã lỡ mất nhau

Đừng để ngày mai
Tiếc nuối
Khi hôm nay
Thêm một lần đánh mất

Sẽ nghẹn lòng
Bật khóc
Ngày hôm qua...!

Ngọc Yến Huỳnh


NGÀY HÔM QUA

Em viết bài thơ buồn về ngày hôm qua
Như điệu thánh ca
ngân xa giữa mùa đông lạnh
Ngày hôm qua!
Cái ngày mà ta không còn kề cạnh
Hai đứa chạnh lòng “cho một cuộc tình xa”*

Hôm qua không phải là hôm nay
Ngây thơ giờ hằn vết chay trần thế
Di sản tình yêu không là chúc thư thừa kế
Bởi sự mặc nhiên ở vế thải thừa

Ngày hôm qua của em ư !?
khi đối diện lọc lừa
Thì giấc mơ cũng vừa tan vỡ.
Còn với anh ngày hôm qua là chuyến đò bỏ lỡ
Bến hoang chiều bỡ ngỡ không nhau.

Nếu hôm qua là một ngày đau
Thì hôm nay ngán ngao đầy ngờ vực
Lúc sự xa nhau hóa thành hiện thực
Mọi nẻo đường… góc vô cực mông mênh.

Có phải ngày mai ở phía chông chênh
Rồi tất cả sẽ quên ‘’ thời nhung lụa’’*
Tiếc nuối gì khoảng đời góa bụa
Vì ngày hôm qua không là hôm nay.


Thuydu

Mưa chiều

MƯA CHIỀU

Mưa chiều giăng mãi nơi đây
Rải buồn tím tái một ngày thu sang
Lá vàng ướt cả mênh mang
 Nhạt nhoà hương sắc bẽ bàng trước thu

Gió se gửi chốn mịt mù
Cồn cào hơi lạnh hình như đông về
Mưa chiều mặc cả tái tê
Ngậm ngùi mãi rót thu hề ngõ xa

Tơ trời rắc giọt bao la
Tơ lòng ta cột vào ta hỡi người!


Jenny Pham 


Chiều mưa rơi hạt nhớ thương
“Rải buồn”* từng sợi tơ vương lặng thầm
Nỗi đau sâu thẳm ngấm ngầm
Nghe hồn dường thể ướt dầm tái tê

Hỏi khi nào thoát cõi mê?
Khi nào thôi hết ủ ê cuộc mình
Ngõ xa lạc bước chùng chình
Ngậm ngùi thu mãi ru tình lẻ loi.

Chiều mưa chỉ một riêng tôi
Đâu rồi tri kỷ - Bạc vôi cuộc người.


Thuydu

Vết chay


Ru tình

RU TÌNH

Ru người, người khóc ta đau
Ru ta, ta mãi ngàn sau muộn màng
Giả vờ thoáng chút ngỡ ngàng
Chênh chao trĩu mộng thu vàng lá bay

Khi yêu ta lạc bến say
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn giờ cay cuộc mình
Bước đời khập khểnh, chùng chình
Tình thiên thu… có? là tình hoang mơ.

Ru đêm với một vần thơ
Ru ngày nơi chốn bơ vơ, lạc loài
Lấy đêm để tựa thay ngày
Nổi trôi, nối tiếc hình hài thơ ngây

Ru tình, tình chỉ mượn vay
Thời gian vun vút lướt bay nào chờ
Yêu thương chừ hoá ngù ngờ
Còn không người hởi? bóng mờ nhân gian

Thuydu

Có thật...

CÓ THẬT KHÔNG?


Chỉ là cõi tạm đi về
Nên nào dám thốt lời thề sau trước
Người ơi…đường người cứ bước
Không có thật đâu mộng ước phù du

Trần gian nào phải thiên thu
Chỉ thoáng thôi mà lời ru bèo bọt
Giấu trong dịu dàng mật ngọt
Đầy những dối lừa, mối mọt, hiểm sâu

Người ơi…sẽ chẳng có đâu
Chỉ mãi đêm dài canh thâu đơn lẻ
Vì thế xin đời đừng vẽ
Không có thật đâu lời lẽ chung tình.

Thuydu

Tháng 9 ru

THÁNG CHÍN…RU

Tôi muốn mượn bài thơ tháng 9 để ru Em
Mượn những giọt mưa êm màu dịu mát
Mượn ánh trăng xưa sau vườn xanh ngát
 Cùng bồng bềnh khúc hát yêu thương.

Tháng 9 câu thơ dường như vẫn vương
Chút tư tương ngày ta không còn chung bước
Mưa…mưa trắng đường phía trước
Xoá tan trong nhau cái ước vọng riêng mình.


Tháng 9 tháng của sóng kình
Tôi từng kể Em nghe về câu truyện tình khát vọng
Êm êm giữa bao la thảo nguyên gió lộng
Có hai người vừa phải chia xa

Khi Em giật mình chợt kịp hiểu ra
Câu ca tình yêu đã không còn trong nhau nữa
Nhớ thương cũng mất rồi một nửa
Hồng tâm đau mấy bữa mưa về

Tháng 9 ngày xưa ta đã không vẹn câu thề
Tháng 9 nay tôi đi bên lề dĩ vãng
Em thì đang vui say…mùa bình thản
Cùng người ta …
Tôi…! một góc lãng quên

Tháng 9 Em vui, tôi bước chênh vênh
Khúc hạnh thu tôi viết về mông mênh hiu quạnh
Mưa giăng trời lừng đêm nghe lạnh
Thu gieo mùa… bất hạnh ru tôi

Thuydu

Nếu

NẾU…

Tôi sẽ hôn mà “nụ hồng mỗi buổi sớm mai”*
Nếu ngày mai người không còn nữa
Tình yêu tôi dành cho người luôn nằm giữa

Trái tim hồng cái thuở dấu yêu

Cuộc trần này có được bấy nhiêu?
Tôi sẽ theo người bồng phiêu mây gió
Nơi…mà ánh bình minh không lấp ló
Chỉ riêng chúng ta thôi…
Ừ! Có gì đâu.


Thời gian trôi như cửa sổ bóng câu
Trong đêm thâu chỉ mình tôi loi lẻ
Người nhớ hãy về bên tôi khe khẽ
Bản tình ca của những kẻ yêu nhau

Nếu ngày mai người không còn nữa
…tôi đau!
Tôi chỉ tôi… ở bên người lau giọt lệ
Tất cả những gì mà hai ta từng ước thệ
Vẫn mới nguyên cùng với đất trời

Nếu ngày mai tôi cũng rời khỏi cõi đời
Ngày ấy… chúng ta sẽ không rời nhau nữa
Sẽ cùng nhau nhóm nhen ngọn lửa
Chốn u minh…lần nữa
Ta yêu.


(*TTV)
Thuydu

Ru đêm

RU ĐÊM

Đêm Người đợi…
một dòng sông
Buồn thân loài lạc
 chợ đông
…lọc lừa


Xót cho
giọt lệ còn thừa
Quanh bờ mi ướt người vừa
…khóc ai ?

Ru đêm
Thuở giấc hoang say
Biết rằng còn được chia hai
mảnh đời ?

Vẳng xa
một điệu ru hời
Thẫn thờ chiếc lá, gọi mời
…đông sang.


Thuydu

Ạ ời

Ạ ỜI…

Mẹ ru tôi khúc ạ ời…
Em ru tôi khúc vợi vời thương yêu
Điệu ru dìu dặt du dương
Trưa nồng cánh võng miền thương dạt dào


À ơi…! Khúc mẹ ngọt ngào
Ơi à…! Em với thủa nào biết yêu
Em ru tôi khúc bồng phiêu
Tôi ru em khúc lêu xêu cuộc mình

Mẹ lũ lam suốt đời mình
Nuôi tôi khôn lớn bằng tình biển đông
Em nuôi tôi giữa bão giông
vượt ngàn sóng gió vẫn không nệ hà

À…ạ…ơi ! Khúc thật thà
Mặn mà tình mẹ nồng nàn tình Ai ?
Khúc ru nồng ấm men say
Hai đầu cánh võng nợ vay cuộc trần.


Thuydu

Cập vấn

CẬP VẤN

Ngày tích lũy hóa thạch câm lặng
Chiều buông tay truy cập vấn em
Từng ký tự lăn rơi
 Từng nát nhàu trả lại
Em như người thừa trong đời anh mê mải
Không biết khi nào giao nhau.


GRMN


Nào phải là điểm giao nhau
Chúng ta như thỏi Nam châm
…ở phía hai đầu cực Nam - cực Bắc
Đẩy xa nhau trên con đường zíc zắc
Đêm hoá ngày, phiến thạch cắt trơ

Nên đừng lạc mà người vào cõi hoang mơ
Cứ lặng câm vần thơ “nát nhàu trả lại”.


Thuydu