Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

Hư ảo

HƯ ẢO

ta vớt mùa yêu giữa nhánh buồn
nguyệt tàn còn sót chút vàng buông
người thì! Đi mãi… đi đi mãi
khuất bóng trùng xa, giã ngọn nguồn


thôi thế từ nay xóa mộng cuồng
ta cùng bạc trắng thác dòng tuông
thả theo bụi nước lời hư ảo
gửi đỉnh mù mây nguyện ước suông...

Thuydu

Một ngày...

MỘT NGÀY RỒI CŨNG PHẢI ĐI
Thuydu


ừ thì…rồi cũng người - ta
tiếc chi một chút phôi pha vô thường
ẩn trong đen trắng khôn lường
chút hương thừa thải cũng dường lãng quên




rượu buồn phải rượu không tên?
tri âm cạn chén nhớ quên bồi hồi
ai người đối ẩm cùng tôi?
âm thầm nhạt thếch làn môi lạnh lùng…
cốc sầu buốt giá tận cùng
ly cay đọng đắng bão bùng triều âm
luênh loang men ái lạnh câm
thiên thu vàng lá xa xăm cuộc trần
vốn rằng…con tạo xoay vần
một ngày rồi phải có lần chia xa
hóa thân chi kiếp…người ta
mai làm cát bụi
ra ma
cuộc này.

Niệm khúc...

NIỆM KHÚC BUỒN THU
Thuydu


người tự ru mình “bằng cổ tích”*
ta mượn ru ta những vần thơ
ngu ngơ lạc giữa miền nhân thế
thoáng chút thương yêu đã bóng mờ




mỏi bước dặm xa chiều cô lữ
tiếng cuốc gọi vang đắng “dặm buồn”*
tình nhau người hởi còn hay mất
mà sao đẫm ướt hạt lệ tuông

trót đã thương yêu người thuở ấy
chừ thì hoài “niệm khúc buồn thu”
“hun hút”* thiên di ngàn xa khuất
chỉ còn sót lại một khúc ru
(*) TVBT

10 năm ư!?

Mười năm ư!?
Thuydu


em dõng dạc 
trước lũ hèn ngang ngược
mười năm ư!?
liệu chúng được còn không
mỉm môi cười 
kiêu hãnh trước cùm gông
rồi sẽ thành cơn giông... 
cuốn phăng phường bán nước




trước bản án đòn thù.
em vẫn bước
thẳng đường đi
dẫu trước hay sau
ngẩng đầu hiên ngang dạ chẳng hề nao
giương cao khát khao
TỰ DO - CÔNG LÝ
con đường Em đi
sục sôi ý chí
của Bà Trưng, Bà Triệu…
khí phách ngang trời
ăn áo cơm dân em trả cho đời
lời của nước non
ngàn năm đồng vọng

Lời ru

LỜI RU CỘI ĐÁ ....
Thuydu


gã đàn ông một mình lầm lũi bước
cuối gằm mặt đau chẳng ngước mắt nhìn đời
lạc cuộc nhân gian không tiếng gọi mời
một mình đi giữa trời nắng gắt




gã tự biết chiều hoàng hôn sẽ tắt
tia nắng vọt vàng hiu hắt lụi tàn
gã từng qua bao chuyện bẽ bàng
trái tim trẻ trung chừ võ vàng loi lẻ

gã đàn ông biết mình là kẻ
vô gia cư, vô cả tình thân
trái tình yêu từng đã hiến dâng
chừ chỉ còn bâng khuâng nuối tiếc

gã đàn ông tập cho mình câm điếc
giả ngu ngơ chẳng cần thiết thương yêu
gã hiểu rằng phận số đã hẩm hiu
thì mơ chi giấc bồng phiêu…thục nữ

Dạ khúc

DẠ KHÚC
Thuydu


đêm rồi sẽ 
rơi vào những canh thâu 
dưới ánh nến cùn hiu hắt
đóa Quỳnh Hương
vội nỡ 
vội tàn
người đến 
người đi
tựa khói thuốc mờ hư ảo

************************
ánh mắt ai dường lạc vùng tâm bão
hạt lưng tròng trời nhớ, trời thương
long lanh lắng đọng giọt sương
giấu nỗi niềm vương vương…dạ khúc
có nỗi buồn ai vừa cạn múc
âm thầm, loi lẻ lúc chiều buông
phía thánh đường vọng tiếng ngân chuông
lời tình suông cũng vừa vụt tắt.

Ngày đàn ông

Ngày đàn ông
Thuydu

ngày đàn ông…phơi mình trong cát bụi
dẫm đôi chân…ngang dọc cõi lọc lừa
mở to mắt…nhận ra tình cay đắng
chôn khát khao…nơi góc khuất đồi trưa




ngày đàn ông…cắn răng đời thua thiệt
nén giọt rơi… chảy ngược xuống buồng tim
đếm thời gian…cạn cùng trong khánh kiệt
mặc đớn đau…với dấu lặng im lìm

ngày đàn ông…quên mình từng đã sống
trong yêu thương…với vóc dáng ngọc ngà
bên khung cửa…trời lặp đông rét cóng
xót thuở nao…nồng lửa đêm đàn bà

Em viết

EM VIẾT CHO NHỮNG ĐIỀU
SẮP QUÊN HẾT LỐI RA
Thuydu

ngày mà em “sắp quên mất lối ra”*
anh đã thật xa nơi góc trời xa ngái
và khi em viết …
kể cho anh nghe tất cả về những điều ngang trái
em nào biết trái tim anh đã thôi cháy tự lâu rồi
xin đừng tìm hiểu về cuộc đời anh nơi những dốc đồi
ngoằn ngoèo, xuống lên, tệ tồi… khôn xiết
đừng “viết cho đôi mắt chiều”* em không còn xanh biếc
cho “cánh diều băng”* mải miết tận “trời xa”*

cuộc trần này… em biết rồi! đâu phải chỉ em và ta
nơi những chạm va luôn là điều có thật
trái tim loài người vốn đã mang dị tật
nên góc bình yên cũng trầy trật mãi tìm
em đừng viết mà…với lời lẽ nén kìm
khi những con phố chìm sâu đi vào giấc ngủ
câu thơ hoải hoang là câu thơ còn chưa đủ
cảm xúc trào dâng… mới cũ phía “đời thường”*
“tuổi mộng mơ”* anh! tự lâu đã chết trên những nẻo đường
xen bao chán chường nửa đời giấu cất
chỉ có thể đem theo ở ngày nhắm mắt
về với mông mênh nắng tắt ráng chiều
trong giấc mơ em… còn lại biết bao điều
“nỗi nhớ rong chơi trên chiếc vòng mang tên hoài cổ”*
vết thời gian là vệt chấm phá dọc ngang lỗ chỗ
có dịu êm
có đau khổ tột cùng…
(*) Huỳnh Gia

Đối âm

ĐỐI ÂM TRI KỶ
Thuydu

ta biết mà ngoài ấy chưa thu
trong này thì trời âm u mây vần vũ
lá vẫn là màu lá cũ
mưa thì chưa đủ rũ bụi đời
lòng thì cứ rối bời…đan kẽ




nào yêu!
nào thương!
nào vương! nào loi lẻ!
nào lạc loài
nào buồn tẻ…cuộc chơi
phố đông người… tình sao cứ dần vơi
ta thì chưa một lần về nơi phố ấy
những vần thơ thì như muốn lấy
còn tình lại vợi xa như vấy hạt mưa buồn

Dấu Lặng

DẤU LẶNG
có miền nhớ nào đâu
trong góc tối tim anh
chỉ là mảng xanh rong rêu đã cũ
mặt nạ lạ, quen đi vào giấc ngủ
thật như đùa
mơ ủ chút ủi an

em biết rồi 
tất cả vốn sang trang
tị hiềm chi
thêm đa mang, oằn nặng
anh vùi đời anh vào trong dấu lặng
câu thơ buồn
đóng cặn cạn trơ
chữ yêu ư!?
dường chỉ có trong thơ
nơi ngữ vần vu vơ…đi lạc
thả cuộc mình vào mông mênh trôi giạt
những đóa hồng trong anh…
tự phai nhạt lâu rồi
tìm hiểu chi em…góc khuất cuối đồi
Thuydu

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Mạch ngầm




Núi khắc khổ trầm tư đội nắng
Thân rạc gầy phếch trắng rong rêu
Gió thinh lặng lắng trong ngàn yên ắng
Tiếng mạch ngầm nơi lòng núi đương reo...

Hương Hoàng

Dòng cạn kiệt khát mưa khắc khoải
trơ trọi thân xơ xác tụy tiều
mây bàng bạc tịnh không nắng trải
đồi hoang sơ vung vãi đìu hiu

Ngokhahoangtran

Hoài xưa

HẠNH PHÚC VẪN DƯ HƯƠNG
Donghuong
*
Có những đêm đi xuyên niệm kỷ
một thời hạnh phúc vẫn dư hương
ray rứt không gian trời Phố Cổ
suơng lạnh mù sa những ngõ đường
*
Niềm nhớ như mũi tên thật nhọn
vèo trúng hồng tâm của cuộc tình
ri rả hồng loang nguyên mười ngón
không thể kim nào khâu vết thương
*
Soi bóng giòng Hoài, thầm gọi Mẹ
cội nguồn rễ mọc đá chênh vênh
chờ lúc giao mùa hương chen kẽ
một ánh chân tình xuyên suốt tim
*
Đời đã nhuốm màu hoàng hôn tím
tôi sực nhớ mình một gót đơn
lê bước dài dài đi tìm kiếm
một cõi toàn mơ cuối tận cùng
-----

Hoài xưa
Ngokhahoangtran
Dư hương người để vẫn như dường
thoang thoảng hồn ai vị nhớ thương
Phố Cổ hoàng hôn chiều loang tím
khách đò còn lửng nỗi tư tương.
Chừ đã khuất xa đường vạn nẻo
quê nhà kẽo kẹt tiếng võng buông
tim loang tình lỡ trời ly biệt
khắc khoải cung trầm hạt đẫm tuôn
Thu Bồn nổi sóng mùa nước lũ
trào dâng cuồn cuộn cuộc tình xa
hơn nửa đời người không xứ Mẹ
hỏi người kịp xóa vết lòng ta
Bóng soi cô quạnh đêm trằn trọc
khát mộng chung đường thuở mắt nai
hoài xưa Tôn Nữ mùa ve khúc
cạn cốc hồng đào môi đắng cay

Đã biết


Bồng bềnh phù vân

BỀNH BỒNG PHÙ VÂN…
Phạm Hiền Mây
đã buồn
lạnh vạc cơn giông
đã sầu
sớm lá vàng đông níu mùa
lòng chuông mõ khói hương chùa
đường trần bụi cuốn gió lùa mắt sâu
**
đường trần
chim nép ngói nâu
nghe hơi thở chậm vó câu ngựa bầy
nghe lên mỏi kỷ niệm đầy
ngổn ngang
thương nỗi vai gầy rưng rưng
**
về thu vén vụn ngày lưng
thong dong cơn bão chưa ngưng ngoài trời
điệu kèn đưa tiễn rã rời
một lần yêu
hết một đời
gian nan
**
quay nhìn chốn cũ chứa chan
niềm riêng ấy
biết vùi quan ải còn
khuyết trăng
biết sẽ mai tròn
mà chân cố lý hoài mòn viễn mơ
**
hoài dòng đá lệ xanh trơ
quán không lênh láng bơ vơ đến ngồi
nước mây
mộng ngả bồi hồi
thiên thu
hồng xuống tràn đồi mênh mông
**
đã buồn trôi
thả này sông
đã sầu quên
ngủ bềnh bồng phù vân… .
------------


Thang thênh mây ngàn
Duthuymiengiang
Bến buồn
đò cũng buồn theo
sông sầu
khuất bóng thuyền neo vắng chiều
đứt dây băng một cánh diều
khát mơ chưa kịp nói điều tâm chân
Nẻo tình
cỏ rối…phù vân
nghe dường chạm ngõ bâng khuâng một thời
nghe thân mục rữa rã rời
hỗn mang
lạc giữa chợ đời dối gian
Cả đời vun đắp đa mang
nhọc nhằn bao nỗi ngổn ngang cõi lòng
biệt ly khúc sáo chành chòng
thương chưa kịp
trọn một vòng
trầm luân
Ngoái đầu nửa kiếp chiên truân
chân lạc nhịp
khúc vũ luân thãi thừa
nguyệt tròn
lại khuyết từ xưa
tình đầy, tình cạn như vừa khát mơ
Như là suối cạn chỏng chơ
đá buồn đá mãi ngẩn ngơ tiếc thời
gió mưa
chớp giật lừng trời
cuộn cuồn
luênh loáng vợi vời mông mênh
dở đò sang
lỡ chênh vênh
dở quên nhớ
giấc thang thênh mây ngàn…

Lâu đài cát

Lâu đài cát
Đường Thùy Linh
em nhọc lòng xây đắp
Không đủ bao la 
để cánh bướm dập dờn
Ngoài kia có bao nhiêu điều say đắm
Dụ cánh anh bay để thôi những cô đơn
Vòng tay em
dẫu có nồng nàn hơn
Nhưng vẫn thiếu
những xa hoa quyền quý
Anh đã quên những điều từng giản dị
Đến trong nhau bao ân ái ngọt lành
Anh hãy bay đi
Về với khoảng trời xanh...
---------

Đành thôi
Ngokhahoangtran
Ừ! Anh sẽ “bay đi”*
…như cánh thiên di
không phải tìm ánh mắt long lanh
hay những điều chi phù phiếm
cái mà anh tìm kiếm
là lòng chân đã hiếm thời nay
Anh vẫn khát mà
khát một “vòng tay”*
chứ nào đâu muốn…mượn vay hạnh phúc
cái anh thiếu là cháy tim nghi ngút
bừng cháy yêu thương
lừng vút giữa “trời xanh”*
và…
một khi em đã không còn muốn bên anh
thì cái hy vọng mong manh
anh đành thôi giấu cất

Dốc


Bởi cuộc đời...

BỞI CUỘC ĐỜI CẦN LẮM NHỮNG SÂU XA.....!
Trà Gừng Gừng
Lửa đã cháy cả một rừng ngôn ngữ
Nắm tro tàn ta giữ chỉ riêng ta
Tình diệu vợi Em ơi xin hãy ngủ
Hồn thơ em bất tử ở trong ta!
Ta đang nghe mưa buồn lên phố xá
Quê bây chừ vất vả lắm không em?
Ta thương em vết chân trần sỏi đá
Đời vô tình xô ngã bước em đi
Có nhiều đêm tỉnh giấc ta sám hối
Nửa cuộc đời em chờ đợi... bao dung
Ta cố đi trong ngược chiều gió thổi
Em hãy về nơi nguồn cội...sinh ra...
Bởi cuộc đời cần lắm những sâu xa
.....
Ta và em…
Ngokhahoangtran
Em giữ chi những lụy phiền nhân thế
khi cuộc người mãi còn đó trắng đen
tình yêu ư giờ chỉ là hoang phế
vận thơ buồn trong quanh quẩn rối ren
Phố bây giờ khoát một màu ảm đạm
“quê bây chừ”*nhằn nhọc nỗi thương đau
ta xót đau nửa đời nhau cuộc tạm
bước chân trần trên vạn nẻo chênh chao
Đêm gối quỳ bên thánh đường cầu nguyện
ánh nguyên khôi em thánh nữ…trong lành
giữa bão dông khát phút giây hòa quyện
trông một ngày cội rễ tủa quấn quanh
Ta và em “cần lắm”* mảng trời xanh

Giữ chi người

NÍU KỊP TÀN TRO… .
Phạm Hiền Mây
thềm cũ lối bàn chân quay về mỏi
bậc rêu ngồi xanh lót một đời hư
tìm xưa còn chút giấc thuở hồ như
hồ như đến
hồ như đi
quên nhớ
**
hồ như đến
hồ như đi
mộng lỡ
gió tan vào mây trắng rã phù vân
dấu mê ngàn bụi cát lấm bâng khuâng
nhạt phai nắng hoàng hôn mờ dấu tích
**
ai đưa tiễn hồn trong cơn tịch mịch
áo quan đâu
hồ như đến
đi rồi
xót thương cây rũ tóc khóc trên đồi
phần phật lá rơi chiều ôm lạnh đất
**
phần phật lá sông dài buồn hôm rất
buổi ngậm ngùi hồi cố bước phiêu du
ngốc em ơi
mắt ướt
mấy hồ như
mấy độ giấu nghẹn ngào mùa trăng nhỡ
**
mấy độ cánh vàng rơi mơ duyên nợ
đường cô đơn thiên lý dốc mù sầu
đường chia tan thăm thẳm đỉnh đêm màu
hồ như có
hồ như không
vòi vói
**
hồ như có
hồ như không
tình gọi
hai trời mình tay níu kịp tàn tro… .
-------
Giữ chi người
Ngokhahoangtran
Níu chi người với tàn tro một nhúm
giữ chi người tôi một nửa đời hư
chỉ sót còn những niềm nỗi ưu tư
cuộc đến đi
vốn đã như
cõi tạm
Vốn đã như
trăm vạn lần
va chạm
mộng vỡ tan thoáng phận kiếp phù du
hằn dấu tích quách thành hoang rêu phủ
chút ráng chiều yên ngủ đợi đêm đen
Đợi đêm dài trọc trằn miền thao thức
ánh ma trơi
lòe lập bóng
oan hồn
tiếng giun dế nỉ non dạ bồn chồn
góc mộ phần tạ từ giây sinh tử
Góc mộ phần khói hương trầm nghi ngút
thương phận côi một thuở khất hành
đời đen trắng
trầm luân
tìm ngành ngọn
tiếc khoảng đời đầy ắp tuổi trong xanh
Tiếc khoảng đời yến oanh mùa quấn quýt
dốc quạnh hiu chốn kín nẻo xa xưa
phía trước mặt còn đường còn xa tít
có có
không không
vấn vít như vừa
Có có
không không
một chút tình thừa
hai góc đời dường như vừa…vụt tắt

Lặng thầm

Lặng thầm
Duthuymiengiang
Người đem về mùa đông
khúc sông buồn quên chảy
nghìn xưa còn vọng mãi
nỗi buồn chiều mênh mông
Ai đợi con nước rong ?
mang cánh buồm trôi ngược
tôi đợi điều mất - được
dốc trượt dài thẳm sâu


Thơ người buông lửng câu
buồn xa xăm vời vợi
nơi cuộc trần chờ đợi
in dấu hằn ngợi suy
Dõi theo cánh chim di
chân đi mòn gót mỏi.
hỏi còn bao chìm nổi ?
giữa bộn bề trăm năm.
Rét tim trần lạnh câm
tử đồng thâm quầng nặng
đời đong đầy thầm lặng
lạc loài chặng nghìn xa
Ngày người chợt hiểu ra
góc lặng thầm đan kín…

Phiến thời gian

XA NHỚ CẢ TRỜI ĐAU… .
Phạm Hiền Mây
ở bên này thiên di chiều cánh vội
bên kia bình minh sớm lũ quạ kêu
đâu cũng buồn mê lạc cõi lêu bêu
cõi ngăn cách trùng dương bờ sương khói
**
đường anh đi trần gian chân gót mỏi
hoàng hôn rồi vẫn quạnh vắng dòng không
vẫn em về trắng xóa lối mênh mông
vẫn trắng xóa hoài mênh mông duyên nợ
**
rất chiêm bao thành ra đời hoài ngỡ
mộng nghiêng rêu chờ bóng cũ mây tàn
hạt nghiêng rong mắt sóng vỡ mưa ngàn
tình lặng lẽ nghìn năm mờ cổ độ
**
tình lặng lẽ đêm mù sa lập mộ
con dế sầu khản lấp huyệt giọng sâu
đôi bướm vàng vùi nấm cỏ đất nâu
giọt nước mắt phù vân dài lấp lánh
**
giọt nước mắt phù vân dài sông lạnh
nhánh thực hư cát bụi đã lên hồng
áo khăn xưa ngơ ngác khóc phiêu bồng
xanh tiếc nuối tiễn đưa lời hấp hối
**
xanh tiếc nuối gọi nhau ngày gió nổi
dấu yêu người
xa nhớ
cả trời đau… .
-----



Phiến thời gian
Duthuymiengiang
Hai phương cách – đại dương xa mờ mịt
cánh thiên di oan oải dặm trùng xa
bên đó, bên đây khuất bóng chiều tà
hun hút cuộc trần ai đầy va chạm
Nẻo người đi thênh thang rộng lối
ngõ ta về đày đọa chốn u minh
lạc cuộc trần bước trong lối nhục vinh
miệng lặng thinh giữa bầy ngạ quỷ
Một tiếng thương ngày xưa ai thủ thỉ
ngàn hoài mơ khát giây phút sum vầy
thời gian qua cứ trông đợi từng ngày
người thôn Đoài, tôi thôn Đông khắc khoải
Tình đông giá như dòng sông thôi chảy
con cá buồn chìm ngộp dưới đáy sâu
trời sụt sùi rơi rớt hạt mưa ngâu
thương yêu ư!? vùi đã lâu cổ mộ
Thương yêu ư!? mùa đến đi mấy độ
cành hư phù xóa phận kiếp trầm luân
quả vô thường ngơ ngẩn bâng khuâng
nỗi thương tiếc tủi thân lời mộ điệu
Nỗi thương tiếc nửa đời ngọng nghịu
vết tình xưa
in dấu
phiến thời gian…

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

Thôi thì


Em vào trọ nhé!

ANH VÀO TRỌ NHÉ !
Đông Hương
*
Môi nhấp giọng người thương từ viễn xứ
vị bàng hoàng sâu như cả trùng dương
lời ngọt lịm đẩy tim vào mạch nhớ
huyết quản đầy những giọt ấm thơm hương
@
Em mở cửa tim, anh vào trọ nhé
lâu thiệt lâu, cho đến cuối muôn đời
xưa lang thang, anh gặp em trong gió
bỏ phiêu bồng khi hạnh phúc tầm tay
@
Anh trồng cho em vườn hoa tuổi ngọc
ươm mùa Xuân, cây tháng Sáu nở hồng
những chú di, cô bướm vàng son sắc
tràn yêu thương nuôi em sống tâm hồn
@
Môi nhấp giọng anh cười thôi viễn xứ
với vòng tay êm ấm trọn chân tình
giờ em thấy vui em trong đồng tử
giữa khuya dài bắt chợt nắng lung linh
--------

Em mở cửa tim
Ngô Kha Hoàng Trần
Anh xin được vào tim em ở trọ
cùng nụ môi hôm nọ ta trao
“lâu thật lâu”* miền thương yêu sống dậy
khơi mạch ngầm từ “huyết quản”* nao nao
“Em mở cửa tim”* ừ “anh vào trọ nhé”*
không phải một ngày mà mãi tận thiên thu
anh sẽ dừng chân thôi không đi nữa
sẽ cùng em ta hòa một khúc ru
Ta dìu nhau dẫu là đêm nguyệt tận
hay bão giông cũng đáng kể gì đâu
mặc trời ngâu tử đồng ta bất tận
kề cận nhau xóa hết khoảnh trời sầu
“Từ viễn xứ”* em trao lời tình tự
anh cố hương nào do dự lời thương
khoảng cách xa không ngăn nhau tới ngự
hai góc trời ăm ắp cả trời vương
(*) Đông Hương

Khúc trầm ca

RỒI CŨNG NHÚM BỒNG MÂY… .
Phạm Hiền Mây
rồi cũng sẽ
mai về
ta tịch lặng
cỏ hoa ong hút mật rũ bên bờ
ngủ sâu quên đất mộng cõi như tờ
những hôm sớm những tàn khuya xơ xác
**
những năm tháng đời trôi cơn bụi cát
mai về thôi
rồi cũng
sẽ riêng tình
nghe màu đêm dạ lý ngát duy mình
mù cuốn gió ngàn xa khơi nẻo khuất
**
mù cuốn gió ngàn khơi lòng u uất
vết thương xanh nhọn cọc bám ưu phiền
đá mai rêu
rồi sẽ
biếc bên triền
buồn sóng vỗ trùng dương tràn lên tối
**
buồn sóng vỗ trần gian thân mòn cội
nắng tà huy chiều hắt vỡ chân thềm
bóng sầu run gót giẵm cánh rơi mềm
rồi cũng sẽ
tàn khô
xương một nắm
**
rồi cũng sẽ
hoàng hôn
mai mộ cắm
nén hương nghi ngút lạnh khói sương nhòa
dấu chia tan ảo ảnh thắp dâng tòa
thiên cổ tưởng vọng thờ ly biệt trắng
**
bình yên quá mai về đôi hiu quạnh
yêu mấy rồi
cũng sẽ
nhúm bồng mây… .
------
Khúc trầm ca
Duthuymiengiang
Mai ta về
tìm lại
“nhúm bồng mây… .”*
để lại say một thời mắt biếc
để cảm nhận khoảng trời nuối tiếc
nhoi nhói buồng tim…da diết mông mênh
Giây phút mà… ta không thể nào quên
Một cái tên
in hằn
sâu tim trái
dẫu cuộc tình khuất rồi nơi xa ngái
vẫn nghe đau tê tái những đêm dài
Vẫn nghe đau…thương nhớ hình hài
của cái thuở gót hài ai nhẹ bước
cảm giọt nóng
rơi rơi
rèm mi ướt
góc phiêu linh phía trước vẫy đợi chờ
Vẫy nhân gian vào chốn dại khờ
lang thang dật dờ tìm cội rễ
đêm muộn màng chờ câu chuyện kể
xưa xửa xưa
đâu thể
dễ gì…xa
Xưa xửa xưa
văng vẳng
khúc trầm ca
chuông gió ngân nga vang lời mộ điệu
nghe như tiếng gọi từ muôn triệu triệu
cõi vô minh ngọng nghịu khóc riêng thầm
Khóc riêng trong… khát vọng hạt nảy mầm
chờ mạch ngầm
tưới lên
mùa cằn cội…
(*) Phạm Hiền Mây

Vì sao lạc

VÌ SAO LẠC
Thạch Thảo
Đêm cựa mình trăn trở
Nỗi buồn trôi mông lung
Yêu thương như chực vỡ
Cô đơn đến kiệt cùng...
Người xa tầm tay với
Ta mệt nhoài hư hao
Vòng tay ôm cằn cỗi
Tình ơi! Đến khi nào!?
Khi nào thôi thương nhớ?
Dày vò với đớn đau
Nhọc nhằn từng hơi thở
Đêm từng đêm úa nhàu...
Người hay vì sao lạc
Vô tình ghé đời em
Chỉ là một khoảnh khắc
Mà ngàn lần gọi tên......
------


Xa ngái
Ngokhahoangtran
Ta một lần đi lạc
Em nửa đời trở trăn
Thương cuộc này phận bạc
Nghe lệ sầu vương giăng…
Ngút ngàn phương xa ngái
Ta khất hành lang thang
Em khép làm cô phụ
“Tình ơi!”* mùa vương mang
Biết “khi nào thôi…nhớ”*
Biết “khi nào thôi…đau”*
Ta cùng em hai kẻ
Chung đoạn trường lao đao…
“Vô tình”* ta nào phải
Kẻ bạc lòng đổi thay
Xin em đừng khắc khoải
Vùi trong nỗi đọa đày…
(*) Thạch Thảo

Gom nhặt


Biển khát


Cũng biết


Vơ vẩn


Vẩn vơ...
Vẩn vơ ngày. Vẩn vơ đêm
Vui vui một thoáng, buồn thêm thêm đầy
Cong môi hớp giọt sương mai
Lá trăn trở kiếp ngắn dài nhẹ trôi
Nhúm tay ngày tháng rong chơi
Rùng mình men rượu ly bôi ngỡ ngàng
Trái tim chưa dấu khai hoang
Nhịp đau rưng rức ngổn ngang tình người
Nơi đâu bán tuổi xuân ngời
Vắt khô ngày tháng cuối đời tôi mua…
Ngọc Yến Huỳnh


Vơ vẩn…
Đêm lạc ngày – Ngày lạc đêm
Vẩn vơ, Vơ vẩn dày thêm ngỡ ngàng
dang tay vớt ánh trăng vàng
Trăng lung linh nước, bóng nàng khuất xa
Thả rong tháng Bảy…mưa sa
Lỡ cầu Ô Thước ngày qua lỡ làng
Ly bôi rượu đắng bẽ bàng
Vết đau tim dấu trái ngang cuộc mình
Người đem rao bán chuyện tình
Tôi mua trăn trở… chùng chình xuân qua.
Thuydu

Ngược thời gian


Ngược thời gian
ngược mùa mưa mùa nắng
Đến bên anh trong khoảng lặng tâm hồn
Vớt vạt nắng cuối mỗi hoàng hôn
Ru tình trong cồn cào nỗi nhớ.
Hương Phan
--------
Em ngược gió
anh ngược mùa giông bão
ta tìm nhau trong nghịch đảo nằng mưa
hỏi rằng… tim đã hết yêu chưa
mà sao miền xưa... vẫn “cồn cào nỗi nhớ”*
(*) Hương Phan
Ngokhahoangtran


Gió nghiêng nghiêng chiều

MÂY BÂY GIỜ VỀ… .
Phạm Hiền Mây
rồi em lại thế
mây
bay
theo buồn chân gót heo may cuối chiều
theo buồn hiu hắt trút nhiều
vàng khô lá gửi bao điều vào sông
**
bao điều lá gửi dòng không
nên em sẽ thế
mênh mông
chỉ mình
mênh mông ngồi kể chuyện tình
trên đồi gió khẽ yên bình dỗ quên
**
yên bình quên cuộc lênh đênh
quên luôn hết những nổi nênh yêu người
cả em nữa
với
môi cười
cũng hân hoan bỏ mà tươi nụ sầu
**
tươi như hoa úa cánh rầu
cái hôm nước chảy qua cầu mây trôi
qua cầu sáo biết chia phôi
còn em
em biết
lìa đôi là gì
**
biết
cơn mộng
vỡ tan vì
mùa yêu đương đến hạn kỳ khói sương
mùa yêu đương trắng mù phương
trắng vô biên cả cội xương tàn ngày
**
nghìn thu trắng bóng trăng gầy
em
mây ở trọ
trời bây giờ về… .
------

Gió nghiêng nghiêng chiều
Ngokhahoangtran
Ừ em cứ mãi

mây
lang thang theo gió lắt lay ráng chiều
lang thang bay một cánh diều
gửi vào phía ấy “bao điều”* khát mong
Gửi vào ký ức dòng sông
tháng ngày khắc khoải
chênh chông
riêng mình
chênh chông nhớ bóng, nhớ hình
“mông mênh…đồi gió…chuyện tình”* xửa xưa
Chuyện tình dạo thuở còn chưa
diết da, da diết cơn mưa đầu mùa
nơi chốn đó
ngọn
gió lùa
dường như đuổi bắt cợt đùa nhân gian
Đùa trêu phần số dở dang
thương cho tình lỡ đa mang trĩu buồn
mây tìm về chốn cội nguồn
còn gió
vai diễn
vở tuồng hài bi
Diễn
đời thật
phút biệt ly
em - ta hai kẻ không đi chung đường
em - ta loài lạc tình trường
tựa mây, tựa gió vô thường du miên
Em - ta khắc khoải chung riêng
mây
về phía núi
gió nghiêng nghiêng chiều…
(*) Phạm Hiền Mây

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2018

Chùm thơ hạ

CHÙM THƠ HẠ
Hương Hoàng
Hạ về mang nắng xa xôi
Vã đầy con phố một thời ta qua
Lãng quên thức dậy khóc òa
Cồn trong sâu thẳm những là nhớ nhung
..............................
MƯA HẠ
Vẫn thầm ước được làm cơn mưa Hạ
Dịu đường trưa, nhòa cơn khát cỏ cây
Theo cơn gió xuôi về niền đất lạ
Bắc cầu vồng qua lối mộng để ... SAY.
...........................

Hạ ơi!
Mưa có về nhẹ thôi – đừng xối xả
Nhạt bằng lăng
Tím ngắt mọi ngả đường
Ngẩn ngơ ngày nào giấu trong mắt lá
Độc bước ai về
Thương quá là thương...
************
Cùng Hạ
Thuydutran
Gom nắng
Người gom nắng… bừng lửa hạ
góc miền yêu ta nghe lạ từ đây
phố say, phố cũng ngất ngây
ta say, ta cũng dứt day nhớ người
………..
Khát…
Người “thầm ước được làm cơn mưa Hạ”*
ta ước làm con nắng hạ khát khô
chờ mưa người đến đem tin lạ
tưới miền yêu xoá nẻo hư vô
……
Hạ vương
Vẫn vậy mà - chờ ai đó chữ thương
đến đốt rực
cánh phượng hồng vương lối
cùng dìu nhau giữa dại hoang cỏ rối
chung bước nhau về
mỗi tối hạ ơi…
*(Hương Hoàng)

Vấn vương

Vấn vương
Có chút gì vương vấn ở nơi đây
Để cỏ cây cũng chùng chình nỗi nhớ
Câu thơ viết cũng ngập ngừng bỏ dở
Lối em về mây phủ trắng như mơ.
Hương Phan




Đừng mà em buôn lửng câu thơ
cuộc người không chỉ những giấc mơ hạnh phúc
nỗi nhớ nào phải đâu trong nhau mỗi lúc
vương vấn chi để phút chốc…bóng mây.
Thuydutran

Tiếc...nuối

Tiếc...nuối
Tiếc một thời con gái son trẻ
Đắm chiếc thuyền hư ảo ngây thơ
Giờ đơn lẻ ngập tràn mi mắt
Để mùa đi thả bước hững hờ ...
Phan Quế Hương



Nuối thời gian ngây thơ, mơ mộng
đuối giữa dòng huyễn hoặc đam mê
chừ riêng thôi, mình thôi đơn lẻ
quả lắc thời gian tích tắc ủ ê…
Thuydutran

Mai ta đi


Tình xa


Ừ hai ta...chỉ là cát bụi


Thuydutran
Ừ hai ta… chỉ là hạt cát
nhỏ nhoi giữa biển đời, bát ngát mông mênh
lạc cuộc người… thoáng nhớ, thoáng quên
như dòng sông lênh đênh vô tận
Đã đi qua bao mùa sân hận
buồn xen vui từng chặng lê thê
sống chốn trần gian mà cứ ngỡ bến mê
hạnh phúc ư…ôi sao tê tái

Đã một lần dỡ dang, ngang trái
Đã bao lần rơi đáy vực sâu
đã vạn lần trăn trở canh thâu
nên nhìn đâu cũng một màu xám xịt
Đếm ngày qua vơi dần tờ lịch
bao âu lo u tịch canh dài
tiều tụy, xác xơ vóc dáng hình hài
nên chỉ mong, một ngày xa dương thế
Ta nào phải đâu, ngôi sao vương đế
chỉ là loài… giun dế chốn tha ma
tấu trong đêm rền khúc oán ca
ngân vọng xa nỗi buồn trần trụi
Ừ hai ta… chỉ là cát bụi
chút tro than, rồi tàn lụi thôi mà
xin cho nhau giây phút thật thà
đêm nguyệt tận…cạn chung trà tri kỷ

Thương

Thương!
Thương ta, ghét đời gian dối
Chạy theo trăm mối luỵ phiền
Tình ư!? chỉ một chữ tiền
Người hiền ít hơn kẻ dữ
Thương ta bao lần đã thử
Một chữ tha thứ bao dung
Nhưng tình vẫn chẳng thuỷ chung
Mông lung cuốn theo phù phiếm

Thương ta bao đêm đã đếm
Tích tắc theo phím thời gian
Giọt buồn gánh nặng đa mang
Luênh loang ngổn ngang thương hận
“Ghét ta”* ghét tình lận đận
Mấy bận cũng chỉ phù du
Lá vàng rơi rụng trời thu
Âm u đường ta lẻ bước
Thương ta cuộc mình trầy xước
Phía trước gai góc chân trần
Ghét ta ghét đến ngàn lần
Cần chi nợ nần dang díu
Ghét – thương quẳng đi trả níu
Ta về vắng thiếu tình thân
Mình ta dạt sóng trào dâng
Lâng lâng vận thơ “mót vét”*
Giữa trời riêng ta vang thét
(*Huỳnh Gia)
Thuydu