Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

xuân thì




Xuân thì




Có phải Em, nàng xuân e ấp ?
Dìu dịu thương yêu, che lấp nỗi sầu ta
Nếu ngày xưa ta chịu hiểu ra
Thì thánh ca đâu buồn đến vậy.

Đến nhé em, cho lòng ta trổi dậy
Khúc giao mùa ngầy ngậy ngàn hoa
Xin hoa em, chỉ một riêng ta
Như bản tình ca, bao la lồng lộng

Nàng xuân em…dang đôi cánh rộng
Xuống phố đêm qua, rải mộng xuân thì
Nơi thanh âm cung bật diệu kỳ ?
Lời của yêu thương thầm thì vời vợi.

Bốn mùa đi qua, còn ta vẫn đợi
Em mùa xuân, nghĩ ngợi điều gì ?
Hay em ru ta vào một chu kỳ ?
Nơi em... xuân thì mùa phơi phới.

NỤ TẦM XUÂN

Nụ tầm xuân



Xuân đem đến chồi, mầm phơi phới
Ta trao người ngày mới yêu thương
Chờ Ai gieo một cung tương
Nụ tầm xuân,  vương vương đồng tử

Dọc đường xa người là trinh nữ
E ấp bụi đường ta thử đùa hoa
Khi giọt hồng rơi, ta mới hiểu ra
Em nào kiêu sa, chỉ là hoa đồng nội.

Câu thương…ngày xưa ta trao em vội
Giữa cuộc trần ta tìm cội nguyên sa
Đất trời vẫn trải rộng bao la
Nụ tầm xuân, chờ reo ca ngày mới

VÀO XUÂN

Vào xuân




Dường như nhịp đập tim mình
Nghe nao nao đợi đón tình vào xuân
Gót hài ai bước bâng khuâng
Giao mùa giây phút vũ luân rộn ràng

Nắng xuân rực rỡ mai vàng
Bướm hoa khoe sắc lòng tràn nao nao
Tịnh yên trời đất thanh tao
Yêu thương vẫy gọi xôn xao cuộc người

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

ĐỪNG

ĐỪNG…!





Đừng nhặt những vỡ vụn…, Em !
Mảnh vỡ sẽ làm Em bật máu
Ngày nối đêm, nối nỗi buồn đau đáu
Thực tế vậy mà, liền kế trước sau.


Anh biết người đàn bà nào không từng có nỗi đau
Nên đừng mượn men cay từ ly rượu đắng
Có thể sự lắng sâu nơi miền im ắng
Cho ảo giác ùa về ở một cơn giông
đừng hỏi đời rằng, có có…không không ?
chữ tin
vốn đi rong trong dối lừa…nhưng núp dưới lời mật ngọt
và vì thế dể cho chúng ta rơi…lọt
Tận đáy niềm đau, sâu tít chán chường.
Em đừng làm nàng nhím xù lông, hãy cứ vờ giả bình thường.
Giữa chằn chịt những cung đường ngang dọc

Có thể không phải đêm nay sẽ còn nhiều ngày đêm cô độc
Em lạc Em từ những tiếng mời mọc gần xa.
Sự hoang hoải rồi sẽ giúp Em nhận ra
Giọt mặn trên mi là kết quả cộng trừ, thêm bớt

Ừ ! giá như Em đến sớm cùng san sớt
Có thể ngôn từ ở anh hẵng chớm mầm yêu
Nhưng do muộn màng nên tim anh đã hoá phũ rêu
Khu vườn đã hoang, từ lâu không lời kêu gọi
Hãy cứ để mình anh trơ trọi
Đừng nhặt lên, những vỡ vụn…, Em !

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

TẬP TÊNH

Tập tênh




Sao Em cứ tập tênh ?
Tờ lịch cuối cùng không tên anh trên ấy.
Trắng tinh như trang giấy
Chưa một lần nhìn thấy màu đêm

Cái định nghĩa vô danh nào phải giải thích thêm
Bởi ngoại hàm nào im lặng gió
Sự dịch chuyển hồi quy ắt có
Ngạo nghễ trượt dài ở đó những đam mê

Khi con người no đầy trong thức chán chê
Thì sự u mê biến thành phù điêu khô cứng
lúc ấy giản dị như buổi chiều gió đứng
Lặng thầm kiểm chứng hoàng hôn

Nếu ý niệm vô thức đem chôn
Bản ngã với xảo ngôn rao bán
Thế giới vô minh đâu ranh ngày tháng
Em chán tôi – tôi ngán ngẩm cuộc người