Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Họa cùng CHÙM THƠ HẠ

Chùm thơ Hạ

thuthuvang | 28 May, 2014, 12:24 | Chung | (33 Reads)
alt

Vẫn thầm ước được làm cơn mưa hạ

Dịu đường trưa, nhòa cơn khát cỏ cây
Theo cơn gió xuôi về miền đất lạ
Bắc cầu vồng qua lối mộng
Để say …

Độc bước
Hạ ơi!
Mưa có về nhẹ thôi – đừng xối xả

Nhạt bằng lăng. Tím ngắt mọi ngả đường 
Ngẩn ngơ ngày nào giấu trong mắt lá 
Độc bước ai vềThương quá là thương …
22.5.2012
 
alt


Chiều chia ly

Chang chang hạ về đổ lửa
Bằng lăng rụng kín lối đi
Chiều nay mây về giận dỗi
Cơn mưa buồn hơn mọi khi

Nước duềnh miên man con phố
Dập dồn sóng bước người đi
Phượng rơi âm thầm trên cỏ
Vương mang cả chiều chia ly.
 
04/7/2012 Thuthuvang (Viết trong MH)



ĐỢI CHỜ

Xin một  lối, dìu Người qua ngõ mộng
Hạ rơi rơi, cơn mưa khát đợi chờ
Đêm điệu ru, một thoáng…ơ hờ
Ươm nụ ước, dại khờ cánh Phượng

LẺ LOI

Dường nghe như tiếng gọi mùa
Hạ ơi !
Phượng nô đùa ngoài ngõ
Ngẩn ngơ, ngày xưa lời chưa kịp tỏ
lẻ loi bước về
thương ngõ…Hạ xưa.


XA

Xuyến xao hạt  ngắn, hạt dài
Lệ tuôn… như cơn mưa hoài không ngớt
Lối Em về, người thưa thớt
Con nước miên man chưa bớt nỗi buồn

Xa…!
ai xa khuất cội nguồn
Để phượng âm thầm theo luồng rơi gió
Chia ly nỗi niềm còn đó
Hỏi người xưa ? cuộc trần có…quay về.

Bằng lăng tím, trọn ước thề.
Khát khao cho một ngõ về…mưa hạ.
Để lại nghe, điều mới lạ
Chiều nay như,  nôn nao dạ…đợi chờ

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

XIN RU GIẤC YÊN BÌNH


XIN RU…GIẤC YÊN BÌNH



Tôi sẽ để yên Em vào giấc ngủ thật say
Sẽ không đánh thức Em đâu, bằng bước đi thật khẽ.
Chỉ lặng yên đứng nhìn với ánh nhìn thời trẻ
Say đắm nồng nàn của kẻ cuồng si.

Cứ thế tôi sẽ chẳng chịu đi
Mặc gió, mặc mưa không có điều chi ngăn cản
Tôi chỉ ngắm nhìn Em say… bình thản.
Vào giấc mơ cùng bảng lảng mây trời

Vâng ! tôi sẽ chẳng chịu rời
Mặc cho trời mưa going, cuộng bão
Dù cực Bắc – Nam có quay chiều nghịch đảo
Cũng không làm đổi thay, thơm thảo tôi dành.

Giấc ngủ Em mỏng manh cùng những ngoan lành
Hóa tôi thành… pho tượng đá
Đứng lặng yên, với bao chấp vá
Khoảng trời Em, cùng đóa dạ hương.

Tôi biết rồi… sẽ giữ Em sâu giấc ngủ yên
Trong miền thiên nhiên lặng lẽ
Cùng sóng biển với khúc ru khe khẽ
Bởi Em nào biết rằng… tôi là kẻ tình si

Ngủ nhé đi Em ! Em hãy ngủ đi
Cho quên hết cuộc trần đầy lừa dối
Tôi sẽ ru Em sâu vào những giấc mơ tiếp nối
Thật bình yên, chung một lối đi về

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

ĐỪNG EM !


ĐỪNG EM !

 

 
Anh biết rằng trong ta ai cũng có khoảng trời riêng
Ở nơi ấy chất chứa điều thiêng liêng trân quý
Nhưng nó có thể biến thành duy lý
Khi ta cứ đứng nhìn để ý trí vuột trôi
 
Đừng Em…! đừng quá xa và cũng đừng quá mồ côi
Hãy để miền ảo lung linh, làn môi…ngơ ngẩn
bởi khi chạm vào cuộc trần lẩn quẩn
Được gì Em ? hay chỉ những dối gian.
 
Anh biết rồi mà, với những bước chân hoang
Khi Em dõi theo mang nỗi niềm chờ đợi
Lặng thầm cùng ánh nhìn vời vợi
Mút mắt mùa thu, nghĩ ngợi riêng mình
 
Xin Em đừng bỏ đi, dẫu giông bão chùng chình
Nơi dòng sông vẫn êm đềm, vô tình lặng lẽ
chờ anh nhé Em ! ngày quay về thõ thẽ
không đổi thay, như cái thuở ban đầu.
 
Giã từ… nào phải là ánh phép nhiệm mầu
Cái duy nhất từ nguyện cầu ta cần giữ
Cuộc người cho ta bao phép thử
Dấu cộng - trừ đừng khử chính tim ta
 
Rồi Em sẽ tìm được cho mình dấu nghiệm xa
Quyền năng được nhân đôi, khi ta cùng chung bước.
 

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

PHỐ ĐÔNG NGƯỜI


PHỐ ĐÔNG NGƯỜI

Có thể Người vội vã, bộn bề, tất bật cuộc người
để những sợi tóc vô tình rơi chạm phố
Ngày cọng tóc ấy quay lưng là ngày trong thách đố
Cùng thuộc thân với vô số vui buồn


Những quẩn quanh điều có cội nguồn
bởi ta buộc, đeo mang như tuồng đang diễn
Hay tại chiếc ghế từng ngồi hoá thành thô thiển
“bản thảo quá ngày”, thành kinh điển vu vơ

Ở một góc thơ
Phố đông người làm ta trật trội
Trật tự còn không ? chỉ tội màu xanh – vàng - đỏ
Cho người tuân theo phải trỏ mắt nhìn
Cũng như Người cứ chùng chình
giữa những thế lực vô hình vây hãm

Thì thử hỏi cần chi dòng miên cảm
Thơ sẽ hoá hình vô cảm, ủ ê
Và khi thức đã chán chê
Là lúc nhá nhem, chân quê đánh mất

Phố đông người hoá ra ngục thất
Lấn – xô – che đánh mất tình thân


SÁNG TỐI



SÁNG - TỐI



Cho tôi xin giữ lại
Dòng lưu bút tuổi xanh
một thời vàng qua nhanh
tranh gam màu tối – sáng

Cho tôi thời gian nán
giữ những gì thân quen
và cả những đan xen
giận hơn vu vơ cũ

Tôi biết đong sao đủ ?
những  ủ rũ -  buồn vui
khoảng đời nào tối thui
ngày vui rời vụt mất.

Người cuộc tình dấu cất
tận sâu lắng tim đau
để  nắng vàng hanh hao
miền lang thang lau lách

Người về miền xa cách
Nơi hạ chiều ve buông
Cung trầm một khúc vương
Ngân điệu buồn ly biệt

Nửa vầng khuya ánh nguyệt
nỗi niềm sâu mông mênh
giọt thầm rơi chông chênh
“ Hoá khói chiều”
Ngơ ngẩn…

Vầng mây mù lẩn quẩn
Rơi từng hạt thu mưa
Lá rời...rụng lưa thưa
Công viên buồn hoang vắng

Cung đường dài hay ngắn
trắng xoá vườn thơ ngây
Vé cuối cùng nơi đây
Mong Người về trú ngụ

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

NẮNG...THÁNG 5


Nắng…tháng 5



“ Có những nỗi buồn không thể đặt tên”
Khi Người tản mạn vào hư ảo
bước qua triền đê, thấy phố như nghịch đảo
chớm hè về, nhào nhão tiếng ve

khi Người gõ cửa gọi mùa, tôi im lặng lắng nghe
Thời gian băng qua…
che khuất miền sáng tối
Cuộc người lang thang, hỏi có còn một lối ?
Cho ta quay về
nối lại “Khuyết Vầng Trăng”

Người trốn Người, tôi trốn sợi tơ giăng
lặng lẽ cuộc trần, bâng khuâng mới cũ
hằng số thời gian lững lờ ủ rũ
cơm áo, gạo tiền cứ phũ đi qua

Chưa đủ lặng yên, sóng nổi dậy khơi xa
Biển Mẹ bao la  
gào, đau… da diết
những con tàu lại cỡi đầu sóng biếc
chở những người con, không tiếc thân mình.

Ta có thể trở thành đá cuội vô tình ?
lạnh lùng… như khối hình lặng lẽ
Dẫu biết rằng ta không còn trẻ
Nhưng trái tim chẳng lẽ hoá già ?

Không !
Người nhé cùng tôi, ta tạm biệt đêm hè
biến lời thơ du dương thành sóng đè giặc dữ
Tất cả hờn câm, chở đầy con chữ
quyết cùng nhau giữ biển Mẹ yên bình

Để tháng 5 hồn ta lại chùng chình
Đón gió qua triền đê…
rải tình sợi nắng
niềm vui trong ta sẽ không còn đi vắng
mà lại ập về cùng nắng tháng 5.


Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

BÃO


BÃO



Bão trời là một cơn giông
Bão đời là những long đong luỵ phiền
Anh biết đêm qua...
ở một dốc triền
Em qua cơn bão từ miền xót đau
 
Ngút ngàn giữa bể trời sao
Anh như đi lạc đời nhau đôi lần
Em !
nơi nao ?
có thể đến gần
Đừng xa nhau nữa, ta cần nắm tay
 
Ngút ngàn hoang mạc hồn say
Nghe như đọng giọt sương mai dịu dàng
Trái tim anh..
sao ?
lay động khẽ khàng
Nghe như âm điệu cung đàn mùa xuân
 
Thiên đường, rạo rực, bâng khuâng
Như mơ, như tỉnh trầm luân trở mình
Em qua cơn bão...
bước chùng chình
miền khô cỏ cháy, chúng mình cần nhau
 
Mắt môi tìm vội ta trao
gọi mầm trăn trở, nôn nao đợi chờ