Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Cho ta một chút dại khờ


LẠC BƯỚC VẦNG TRẮNG

Đêm vắng lặng trăng về nơi bến cũ
Có phải là ủ rũ nhớ mong ai
Bên cạnh khuya đổ bóng xuống sông dài
Hay tìm kiếm kỷ niệm ngày xưa ấy
......

Trăng có biết nổi lòng ta cũng vây
Mỏi mắt tìm mà chẳng thấy người xưa
Ngồi một mình nghe tiếng sống đông đưa
Chợt nhớ ai mi mưa về dâng lối
......

Ta cũng hiểu bởi gió đi quá vội
Bỏ trăng vàng không nói tiếng từ ly
Nên mảnh buồn khuyết một nửa mang đi
Mỗi độ rằm thì trăng mới tròn lại
......

Có phải là ta với trăng khờ dại
Ngóng đợi điều mà mãi mãi mất đi
Nên đêm về ta lệ đổ bờ mi
Còn ánh trăng gì mình soi xuống nước.
.......

Bao nổi niềm nào có ai hiểu được
Nên ta buồn lạc bước với vầng trăng

Xanh Biển Xanh

Cho ta một chút dại khờ

Người buồn lạc bước phía vầng trăng
Riêng ta bâng khuâng nơi miền xa xót
Trái tình đã một lần lỡ trót
Nên nghe đầu môi đắng đót…khôn nguôi

Một lần trăng bỏ núi về xuôi
Để ta cứ… nuôi hoài khát vọng
Được cùng ai đi giữa đồng cỏ rộng
Được cùng ai dệt mộng ba sinh

Ta hỏi trăng? sao trăng cứ lặng thinh
Hỏi yêu người? là bình minh hay đêm tối.
Còn phía nào không? cho ta chung lối
Hay chỉ là những bối rối…hồn đau

Xin trăng cho ta được cùng nhau
Một chút thôi những nôn nao hôn nụ
Cho ta một lần về trú ngụ
Góc khuất miền tim nơi hội tụ bến bờ

Xin trăng cho ta một chút dại khờ
Với những ngù ngờ…thời vụng dại.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét