Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

Ung dung...


Ung dung ...

Xiên giọt lóe
đến cạn cùng
nắng dần lịm chết

giữa vùng hoang liêu
Để rồi từ đó mỗi chiều
đỏ au mắt ráng
đủ nhiều
đủ đau

Vội vàng ném bỏ tình nhau
đôi lần hỏi
phải khoét sâu điều gì ?
Nửa nụ cười hẹp hòi chi
mai chạm mặt
lại trách ghì khắt khe

Treo lá chắn
phủi tai
che
giả đò câm - điếc
kiêng dè thế nhân

Thật may
còn chút ân cần
dù lận đận
vẫn vạn lần thủy chung

Thơ và Ta
Ừ ! ung dung ...

Huỳnh Gia



“Ừ ! ung dung…”*
Khi thơ còn miền chung
chia sẻ
Ngày chia hai lối rẽ
Hỏi thơ còn không
một kẻ si tình

Tình yêu mà em…
ở một phút chùng chình
Người ta có trăm nghìn
lời nguỵ biện
Nhưng
không thể dấu
được điều hiển hiện
“Ném bỏ tình nhau”*
dẫn viện thì…là

Khi đánh mất nhau…
chút thật thà
Cái điều mà tình yêu
cần có
Tất cả …
hoá thành ngọn gió
Thoáng qua đâu đó
rồi…đi

Như chim di
bay đi ngày hoang tổ

(*Huỳnh Gia)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét