Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

CÔ ĐƠN Ư !?


CÔ ĐƠN Ư !?



Cô đơn ư ! ?
Phải nó như hình đối bóng

Lặng lẻ, âm thầm mong ngóng một ai
Đêm trắng không có rượu mà vẫn nghe cay
Không say nhưng sao lay không tĩnh ?
Nỗi đau như rơi vào ngưỡng đỉnh
Lạc loài trong miền phỉnh vô miên.

Khi một ngày Người thẫn thờ giữa lối chung riêng
Thì mảnh hờn dường như thường xuyên ngự
Người muốn đâm toạc vào bóng đêm, nhưng vẫn còn do dự
Bởi nhận ra cô đơn nó đã có tự bao giờ.

Thôi thì xin cứ làm một kẻ khờ
Ngập sâu với nước cờ bổn phận
Và tập cho quen đi cách xoá hờn, xoá giận
Nuốt ngược vào dòng nước mặn…chực lăn

Cô đơn ư !?
Nào phải là số phận đã giăng
Khoảng cách xa …tạo nên miền trống
“Lạc lối rồi tim ơi”, có còn dòng máu nóng ?
Hay đã hoá lạnh câm với một bóng mình ?
Thôi thì mượn câu thơ giúp ta vượt qua những sóng kình
Cứ vậy một mình cô đơn chịu đựng

Cô đơn ư !?
Đã vậy rồi Người ơi đừng cố dựng
Cứ mặc nó đi trong tự luận cuộc trần.

MIỀN HOANG


MIỀN HOANG



Ở những miền hoang vu
Cái ngác ngơ vắt vần thơ cạn kiệt
Người chấp nhận đau, chấp nhận phần thua thiệt
Vẫn không thấy được tình yêu “mà chỉ thấy hanh hao”

Khi gió đi qua đồng cỏ lao xao
Tiếng Người gọi khan loang vào tĩnh lặng
Khoảng tắt nghẹn dấu buồn nghe nặng
Nắng cạn ngày ở từng chặn không gian

Người vắt kiệt với niềm nỗi đa mang
Lang thang riêng mình lẻ bóng
Đêm lặng yên mà nghe như ngàn con sóng
Trôi xa… 
để lại khoảng trống…
ngập buồn

Vết xước có mờ không ? ở phần cuối vở tuồng
Với vai diễn khởi nguồn từ đau khổ
Người đi qua miền hoang vu…hoang tổ
Tìm nhau…
......bỏng rát…
..............tim đau…

VU VƠ


VU VƠ
(Cùng Trăng)


 
Khi Người hết chơi vơi
Thì tôi lại xin về tiếp khơi ngọn lửa
Về cái nơi mà ngày xưa một thủa

Trái tim rộn ràng của tuổi trẻ đôi mươi

Trái táo trên cành mỗi mùa vẫn trổ xanh tươi
Nhiệm màu long lanh trong làn sương sớm đọng
Cái mê đắm về phương trời lồng lộng
Cho ai say vang rộng cánh sáo diều

Hôm qua, hôm nay… tất cả có phải là điều ?
Khát khao thật nhiều…ngày mới
Cứ trong veo nhé Người rồi sẽ tới
Bắt đầu câu thơ phơi phới bình minh

Sẽ cũng mất dần ngày tháng lặng thinh
Những vu vơ rinh trở về thời thơ nhỏ
Ừ Người ! đón đi buổi ban mai sáng tỏ
Rải thảm trên đồi 
hoa cỏ…đời ơi !

NGỌN LỬA CUỐI CHIỀU


NGỌN LỬA CUỐI CHIỀU



 
“Ta giấu trong tim vết rạn, 
chắt chiu ngọn lửa cuối chiều.”….*(TRĂNG)
Cùng những điều ta chưa kịp nói 
Cứ mặc đi những gì đau nhói. 

Hãy thanh thản cười dưới ánh nắng chói chang 
Như cái bổn phận mà Người đa mang, 
suốt hơn nửa cuộc người lang thang gánh nặng 
Tôi biết rằng Người đã vượt qua bao nhiêu chặng…
dốc đời cùng lận đận lao đao 
Cũng có lúc hồng tâm dường nghe rạo rực xôn xao 
về một hanh hao chờ đợi…
Nhưng ! 
vốn dĩ nhân gian là bể sâu vời vợi 
nên ta đã không còn thời gian đợi một con… đò.

Lửa chiều… 
vốn không đủ sáng để vang hết câu hò 
Ra xa nhịp cầu qua đôi bờ bồi lở 
để chỉ còn nghe trong màu hoàng hôn tiếng thở 
sợi tóc phai chờ ai lỡ cuộc tình. 
Bến bình yên ư ?
có phải ta tự ru mình, 
trong nỗi âu lo chùng chình thường nhật…
Dư âm của cung đàn với bao âm bậc 
cuộn chảy thời gian lật đật qua mau 
để trong ta còn đó bao nỗi khát khao 
khi chưa được trao nhau đôi lời hò hẹn.
Có gì đâu trọn vẹn ?
để Người dấu trong tim ngọn lửa
…cuối chiều

ĐÊM ĂN NĂN...


ĐÊM ĂN NĂN
(Cùng Thu) 



 
Tôi sẽ về…nghe Người thủ thỉ những điều
Mà tự lâu tôi vô tình đánh mất
Hà Nội thu bao mùa giấu cất
Nỗi niềm thương… phảng phất Hồ Tây

Chiều thu còn không ? vương nhẹ tầng mây
Để má ai ? hây hây màu mận chín
Ngọn gió lang thang quay về vây kín
Tay tìm tay chôn nín nụ buồn

Về bên ai ? như tìm về lại bể nguồn
Trầm mình để nghe hồn…cuồn cuộn sóng
Dường như Người… truyền cho hơi nóng
Mặc trời đông vẫn sóng sánh lòng

“Đêm ăn năn” xin Chúa mở rộng lòng
Thứ tha cho con chiên một thời lang thang vô đạo
Con sẽ thoát bầy sa tăng kêu ngạo
Trở về người thương xóm đạo…chiều chuông.

Rồi sẽ về cùng khúc Thu buông
“Đêm ăn năn chờ bình minh về…xá tội”*(Thu)


Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

THẦM... LẶNG


THẦM…LẶNG.
(Cùng Trăng)








Người đàn bà vốn đã có một bóng râm
Sao ánh nhìn vẫn xa xăm vời vợi
Bên khung cửa hằng đêm một mình chờ đợi
Mỏi mòn xuân…nghĩ ngợi riêng mình


Như con hoạ mi được vẽ ở khung hình
Khát khao hót giữa mùa tình tự
Người đàn bà một mình ngồi tư lự
Mái rêu cong trong dinh thự…sỏi buồn

Người đàn bà thấy mình như nhân vật trong một vở tuồng
Giữa đành bình yên - Giữa luồng nổi sóng
Và cứ vậy kéo lê cuộc sống
Gói mình…mong ngóng một đổi thay

Nhưng ! Mùa tự kỷ thì không thể chia hai
Người đàn bà hoá chay
Trong cuộc người 
….thầm
……..lặng

CHỈ THẾ


CHỈ THẾ
(Cùng Thu)








 




Biết rằng chậm…sao vẫn thấy dại khờ
Một ít dư âm thôi cũng khát khao chờ đợi
Vạn ngày rồi cuộc người vời vợi
Biết có còn ta, đợi tiếp vạn ngày không ?


Mạch đắng, dại tê bởi phận long đong
Chứ nào phải chúng ta người ngông…thế kỷ
Thôi thì cứ mặc đi giữa rừng sao hùng vĩ
Một nụ môi thôi…chỉ thế đủ rồi.


DTMG

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

MỘT MÙA XA


MỘT MÙA XA



Chỉ là giọt nắng rớt thôi mà
Vì sao hôm qua mắt Người hoen lệ ?
Hay tại tôi vô tình… mặc kệ
Giả vờ quên ai ven vệ đường mây.

Ngày hôm qua không phải là hôm nay
Những bất chợt làm say đắm đuối
Có gì không ở miền tiếc nuối
Ta đi qua phút cuối lặng thầm

Còn đó không Người một nốt nhạc trầm ?
Mà tự lâu đã âm thầm chôn kín
Cái ngày hôm qua khi trái tim câm nín
Thì ngày hôm nay đâu tính được gì

Người từng cho tôi ngôn ngữ diệu kỳ ?
Của ngày hôm qua thầm thì yêu dấu
Để hôm nay nỗi đau thẩm thấu
Một mùa xa… in dấu chim di

Thuydu

CÓ THỂ NÀO


CÓ THỂ NÀO ?




Có thể nào…?
Anh lại không nhận ra Em.
Giữa phố đông, cuộc người bối rối
Chỉ có Em cho anh quảng đường tiếp nối
Thì lẽ gì anh anh không chọn một lối chung

Nếu một ngày anh đánh mất yêu thương
Thu sẽ qua lá vàng ngây dại
Khi anh đọc được trong mắt em những gì còn lại
Chỉ giọt lệ buồn đang chạy quanh mi

Hồng tâm anh nghe đau mãi đến khi
Giá đông thiếu ngọn lửa hồng em sưởi
Những vô tình đến – đi nào anh dám gửi
Đến Em…Tất cả những nỗi niềm

Tự thân mình anh luôn cố nén kềm
Để nhận ra Em “ngọn cỏ mềm đồng nội”
Nếu một ngày phải xa Em – anh biết mình có tội
Với tình yêu mà ta từng vội trao nhau

Anh biết rằng Em sẽ rất đau
Trong những giấc mơ khát khao hạnh phúc
Vì vậy Em ơi !
ngày anh quên Em chỉ sẽ là cái lúc
Trái tim anh trút hơi thở sau cùng

DTMG