Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Góc khuất

TRÁI TIM EM ĐAU LẮM

nhiều khi trái tim em đau lắm
đau như chẳng còn gì có thể đau thêm
trái tim em nhiều khi nát điếng 

sâu góc khuất tận cùng hạt máu cuộn ngàn cơn!

bao bận rồi em cố dối lừa em
nhạt nhợt yêu thương
lơ lãng nắm cầm
phớt phơ tay níu
bao bận rồi
mà trời ơi, sao em không thể cứu
không thể cứu nổi mình... không thể lặng mà yên!

đau để trở thành ai, mà đau đến ngặt tim
đau như thể nghìn năm sau cơn đau không dứt được!

dẫu rất biết
biết rằng nhân thế lạnh
lòng đã dặn lòng thôi ấm, để thôi cay
bạc với mình, ừ bạc với mình đi
đừng vọng tưởng một bờ vai cứu rỗi!

lòng đã nguyện, mà hồn chưa trọn dối
sâu góc khuất tận cùng, hạt máu dật dờ rên...

Đinh Thị Thu Vân


Góc khuất

Khi người ta để quả tim sang một bên
Hỏi nhịp đập còn mông mênh, dập dềnh xuôi máu chảy
Còn đau!?
cái nỗi đau đựng chứa muôn ngàn ngàn hoang hoải
“Góc khuất tận cùng”* còn ngậm ngải…tìm nhau?

Khi tình phụ nhau
là tình không thật
Lúc ấy quả tim hoá thành dị tật
Không đủ bật lên cung bậc vấn vương
“nhạt nhợt yêu thương”*
Chẳng định phương, định hướng
Như lạc trong mùa gió chướng… như vướng những luỵ phiền

Nếu đau! để ta được là ta thì nỗi đau ấy chắc hiền
Nhưng đau với nỗi ưu phiền thì ắt về miền vô hạn!

Có thể người hiểu
hiểu rằng thế gian
chỉ là những buổi chiều chạng vạng
Đâu có gì đâu để có thể gọi là hữu hạn
Nên biết thế nào là bạn…là yêu

Tận phía “góc khuất”*…hẩm hiu
Ta tự dối ta trong đìu hiu…loi lẻ.

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét