Hạnh phúc chẳng nguyên lành
em dẫu biết đời anh nhiều bóng tối
đừng ngông cuồng như thế nữa, đắng lòng thêm
đừng nói với em hạnh phúc mải mê tìm
sẽ chỉ đến một ngày ta nhắm mắt
hạnh phúc ở góc nào xa khuất nhất
em làm sao đến được một mình em
anh lãnh đạm sau quá nhiều mất mát
hạnh phúc nào ta sẽ giẫm chân lên?
... và em sẽ vờ quên kỷ niệm
anh đi hay ở cũng vô tình
em không khóc làm sao mà anh biết
có một bài thơ hạnh phúc đã không thành!
rời rạc những câu thơ hạnh phúc chẳng nguyên lành
em giữ lại giữa lòng em, cũng vừa loang bóng tối
em giữ lại giữa lòng em vừa tập tành gian dối
giữa lòng em vừa chết nhịp đôi mươi
em giữ cho em chút hạnh phúc ngậm ngùi
không nguyên vẹn, nhưng thôi, đừng vỡ nữa
đừng vỡ nữa tháng ngày ta đã có
lời hững hờ xin đừng vỡ nữa giữa môi khô
thêm một lời... sẽ vỡ nát những câu thơ
sẽ vỡ nát những gì em bám víu...
Đinh Thị Thu Vân
Đừng tạc…
Nếu em biết “đời anh nhiều bóng tối”*
Thì chờ chi em một lối quay về
“Hạnh phúc chẳng nguyên lành”* đâu! chỉ với một câu thề
Khi tình yêu còn đó những vụn về …khờ dại
Tìm chi em!?... được gì?... càng thêm nghi ngại
Một người ra đi có quay lại…bao giờ
Tự nơi thẳm sâu anh đã “lãnh đạm”* ơ hờ
Trong cuộc người dật dờ, mờ nhạt
Vốn dĩ số phần anh đã bạc
Xin miền tim em đừng tạc ghi anh
Đừng ngắm nhìn màu sắc bức tranh
Bằng ánh xanh… tràn trề hy vọng
Hãy để mình anh thôi em… giữa trời gió lộng
Mình anh ngọng nghịu chính mình
Mình anh lạc giữa ngọn sóng kình
Mình anh riêng hình, riêng bóng
Giữ chi anh!?... tự lâu mất rồi, dòng máu nóng
Trái tim ngủ quên đóng tuyết mùa đông
Phía nụ môi càng khô khốc, trống không
“Đắng lòng”*… gã “cuồng ngông”* hoang dại
Quên anh đi em để tim mình mềm mại
Để “câu thơ”* được trở lại…hồn nhiên.
(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét