Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Mùa không bình yên

Những gương mặt người
lặng lẽ trôi về miền sáng tối
hóa những vệt xám loang dài dĩ vãng
sau tiếng chuông 0 giờ!

Trong đêm đen đặc sánh bơ vơ
những gương mặt cười xa lạ
như phủ nhận
hơi ấm ngày hôm qua...

Những gương mặt nhạt nhòa
ẩn hiện trong giấc mơ cùng nỗi buồn nương náu
nét vui buồn hư hao...
Tiếng thời gian cũ kỹ nát nhàu
đan nỗi nhớ trắng đêm dài không ngủ
Cần bao nhiêu giọt nước không màu nữa thì mới đủ
gọi về mùa bình yên?

Phan Lý

Mùa không bình yên

Ai cũng có nỗi niềm riêng
Những nỗi đau vốn không tự nhiên đem đến
Khi thuyền tình tách bến
Khuôn mặt thân quen bổng hoá lạ xa
Đêm thì dài ra
Thời khắc như va vào tột cùng khắc khoải

Hơi ấm một thời
trôi về miền hoang hoải
Hạt “nước không màu”*
chảy mãi khôn nguôi

Có phải cuộc đời? vốn buồn nhiều hơn vui
Có phải sông? chỉ chảy xuôi mà không chảy ngược
Có phải tình? chỉ mất thôi mà không được
Giống như trò chơi đánh cược cuộc mình.

“Những gương mặt người… ẩn hiện”* chùng chình.
Đã quen mà chừ như rất lạ
Như chưa một lần chung chạ
Đi vào giấc mơ vật vạ… “nát nhàu”*

Để mùa bình yên
…Không còn một lối nào
Người nghẹn ngào
…cùng những “đêm dài không ngủ”*

(*Phan Lý)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét