Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

Lặng...


DẤU LẶNG DỬNG DƯNG

Đâu phải tại trái tim mãi lạnh lùng
Không muốn nhớ nhung, không tròn ước mộng
Mà tại sông đời tặng nhau nhiều dấu lặng
Nên vội trốn vào góc khoảng trống nghĩ suy

Nắng cũng hững hờ hoang dại trốn đi
Gió thổi rạt những giọt gì mằn mặn
Chẳng lẽ nắng cũng muốn dài thêm dấu lặng
Chật chội cùng phía hoang vắng nẻo đây

Rồi rớt nghiêng trên khoé mắt hao gầy
Cho oà vỡ chốn mơ say xuân nọ
Quãng đường cong đôi chân trần vặn vọ
Dẫu vội vàng...
Chỉ thấy tím chiều
Một dấu lặng
Dửng dưng…

Jenny Phạm



LẶNG…

Sự vô tình biến nhau thành dấu lặng
Chất chồng nỗi đau nên nghe nặng buồng tim
Sông đời đâu mãi là dòng nước dịu êm
Cũng có lúc lũ về giữa đêm cuồng chảy

Lời yêu thương nào phải đâu bùa ngải
Tại ta chùng chình nên tình hoang hoải trôi qua
Điệp khúc buồn tận sâu lắng ngân nga
Tim ngại chạm va hoá “dài thêm dấu lặng”*

Mưa hỏi gió bao chừ ngưng giọt mặn
Ta hỏi người đâu là tận miền đau
“Quãng đường cong”* liệu còn lại gặp nhau?
Hay chênh chao
“dửng dưng”*chìm
vắng…
lặng!?

(*Jenny Phạm)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét