Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Phượng buồn

ĐI TÌM...

Đi tìm một cánh phượng hồng
Gói bao nỗi nhớ mênh mông thuở nào
Ve sầu rả rích xôn xao

Sân trường ghế đá chênh chao tháng ngày

Hạ nồng nắng sớm gắt gay
Xếp tà áo trắng thơ ngây học trò
Ê...sao nhỏ lại buồn so
Mai này xa lớp hẹn hò sao đây

Ta ngồi buồn nhặt đám mây
Đi tìm chút nhớ đong đầy yêu thương
Mai này cùng đến giảng đường
Giã từ tuổi ngọc vấn vương tơ trời

Xa rồi .. nhớ lắm nhỏ ơi
Gói me, quả ổi, làm rơi nụ cười
Nhớ hôm trốn học vì lười
Bây chừ tiếc nuối một thời đã xa

Tím 




Phượng buồn…

Người tìm “một cánh phượng hồng”
Ta thì tìm lại nỗi lòng xửa xưa
Hè về đi dưới cơn mưa
Tình ơi! Tình hởi! sao chưa tỏ bày

90 ngày xa... ngắn hay dài
Mà ta nghe tiếng thở dài từ ai
Xa rồi những sợi tóc mai
Xa rồi óng ánh mắt nai học trò

Đời chờ… người đã sang đò
Giả từ áo trắng học trò thơ ngây
Tình chừ chỉ một bóng mây
Ta chừ chỉ biết dại ngây, thẩn thờ.

Nhỏ ơi! Sao nhỏ không chờ?
Đợi ta dưới dốc sương mờ đồi thông
Sân trường một gã ngóng trông
Người con gái nhỏ còn không?... phượng buồn.

Thuydu

Mưa đêm

Mưa đêm!

Lạ gì đâu... tiếng mưa đêm 
Giọt rơi rơi. 
Nhói ... 

Nỗi niềm riêng tư
Bềnh bồng giữa cõi thực hư
Mưa gần sao lại nhớ từ nơi xa

Nhủ lòng... thôi, chỉ phù hoa
Thời gian lơ đễnh nhạt nhoà hương bay
Giấc mơ vỡ.
Trắng đêm dài
Bên thềm tha thiết gió lay gọi buồn

Sai mùa tình hóa khói sương
Lỡ câu ước hẹn thiên đường vụt tan
Lạc về đâu sợi tơ vàng
Mong manh bóng chiếc ngỡ ngàng đợi ai

Là mưa thôi... sao đắng cay
Bên song cửa
Nhớ quắt quay một thời
Mưa ngoài sao lạnh tim côi
Lênh đênh nước mắt thương... trời...mưa đêm!

Ngọc Yến Huỳnh




Mưa…!

Đêm về đếm hạt mưa rơi
Giọt dài
… giọt ngắn
chơi vơi nỗi niềm
Nhớ thương đã cố nén kiềm
Dưng mà lệ cứ đi tìm xót xa

Bảo lòng đừng!... nhớ người ta
Mà sao dạ cứ thiết tha mong chờ
Tình đã mất
…mắt thẩn thờ
Ngoài hiên một bóng dật dờ vẫy tay

Khói sương mờ ảo…hay say
Cuộc tình tan vỡ nghe cay cuộc mình
Bước đi lạc phía chùng chình
Ngỡ ngàng mong đợi bóng hình tình nhân

Mưa về cuộn nước trào dâng
Để lòng ai mãi…
bâng khuâng chạnh buồn
Nước thì sẽ trở về nguồn
Người sao biền biệt theo luồng… thu phong

Thuydu

Tịch lặng

TỊCH LẶNG

Len trong từng đêm dở
Hồn trôi về bến thơ
Dệt trăm màu mắt nhớ

Soi tìm lời yêu mơ.

Nồng nàn đâu vơi cạn
Khúc ru tình miên man
Hắt hiu đầu cánh sóng
Rẽ ngôi giấc trăng vàng.

Đường chỉ tay sâu hoắm
Bến bờ nào chông chênh
Ta mơ bàn tay nắm
Cuộc tình chưa tròn tên.

Người về khơi xa đó
Còn giữ gì cho nhau
Cách chia bờ tịch lặng
Phía này một trời đau...

Dốc Đêm



Tình!...

Một ngày không còn nhau
Ta nghe đau thầm lặng
Đêm muộn màng chênh chao
Cuộc mình nghe nằng nặng

Hai lối đường chia xa
Ta mình ta loài lạc
Có nỗi buồn diết da
Thương lẻ loi cánh hạc

“Khúc ru”* tình cùn cạn
Ngày giải hạn mông mênh
Đời có gì hữu hạn
Ta con thuyền lênh đênh

Tình!... khúc hát nhớ quên
Sóng trào dâng theo gió
Ai bước đường thang thênh
Ngày lãng quên đâu đó.

(*Dốc Đêm)
Thuydu

Nửa

5. 5. 5.

Một nửa của 10 là 5
Chỉ cần chia đôi con số
Môt nửa của em là anh 

Tất cả những gì em có...

24 giờ vẹn nguyên
Nửa ngày, nửa đêm gắn bó
Cuộc sống bao điều chênh vênh
Dỗ lòng không không, có có...

Thứ 5. Ngày 5. Tháng 5
Cũng qua nhẹ nhàng như gió
Tình yêu của em và anh
Hỏi người có khi nào nhớ...

Huỳnh Ngọc Yến



Nửa…

Không!... nửa là một phần hai
Chỉ tôi và em được biết
Nửa em vẫn còn da diết
Nửa tôi khôn xiết miền đau

“24 giờ”* lần lượt trước sau
Sao thời gian qua mau vậy
Nửa em tình còn trổi dậy
Nửa tôi đã chạy đâu rồi

Ngày tháng 5…xót bồi hồi
Hai ta đứng ngồi đợi gió
Tình yêu bao chừ cũng có
Nhớ quên đâu đó miền xưa…

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Em mãi là Thu

Náu mình dưới những cái tên
Gò ý nghĩ mọi điều sẽ khác
Sao bước chân vẫn lạc
và Tim vẫn đau

Biết bao điều anh chẳng hiểu đâu
Mọi lớn lao với em là vô nghĩa
Có một điều: Em không còn nhỏ bé
Trước anh.

Hải Âu




Em mãi là Thu với những chiếc lá Vàng
Ru anh muộn màng dù thời gian thay đổi
Có thể trái tim anh…đã già cằn cỗi
Nên chỉ cần chút thôi không mòn mỏi mà em

Có thể anh chưa kịp đem
Đến cho em một điều dù “nhỏ bé”*
Chuyến tàu cuối cùng chỉ còn hai vé
Cuối sân ga buồn… ta ghé đợi chờ nhau

(Hải Âu)
Thhuydu

Đến...đi


Lặng thầm


Xin một lần khờ dại


XIN MỘT LẦN KHỜ DẠI

Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh và chỉ biết yêu anh
Dù cuộc đời là hư ảo mong manh 

Em vẫn cứ như lần đầu yêu vậy

Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh dù biết chẳng thể đâu
Dẫu biết đời còn muôn lối bể dâu
Em vẫn cứ yêu như là ngày cuối

Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh không toan tính thiệt hơn
Được bên anh, được nũng nịu dỗi hờn
Như thuở tuổi còn đôi mươi, mười tám

Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh đơn giản chỉ yêu thôi
Dù cuộc đời mình không được chung đôi
Thì em vẫn ... vẫn cứ yêu khờ dại...

Hương Ngọc Lan




Đừng mà em…

Đừng mà em! đừng “một lần khờ dại”*
Được gì đâu! những vụng dại… “mong manh”*
Đừng nhìn anh như một bức tranh
Với những gam màu nắng hanh…ấm dịu

Đừng mà em! nói với anh những lời cam chịu
Được gì đâu! những tằn tịu nhân gian
Để rồi phải gánh chịu trái ngang
Đừng mà em! đa mang cho hồn… nặng trĩu

Anh đã nói bao lần!? sao em không chịu hiểu
Yêu anh chi! gã thất thểu lang thang
Chỉ giây phút thôi rồi cũng dỡ dang
Cũng sang trang… đâu gì lưu lại.

Đừng mà em! đừng làm anh ái ngại
Đừng làm ta phải chạy trốn nhau
Đừng làm ta lần nữa nghe đau
Trong thức thao, đêm dài…chờ đợi

(*Hương Ngọc lan)
Thuydu

Mùa anh


Người đàn bà

Người đàn bà giấu chiếc gương soi
Để không thấy đổi thay hằn trên khuôn mặt
Ưu tư quầng mắt
Tóc sương che phủ rèm mi

Người đàn bà giấu chiếc gương đi
Khoác áo màu quá khứ
Thờ phụng gìn giữ
Những điều tội nghiệp, tự gọi là Mơ

Một ngày bình yên không còn bình yên khi bất ngờ
Người đàn bà gặp mình trong chiếc gương tròn: Nước mắt.

Hải Âu



Người đàn ông đau thắt
Biết mình đã mất những bình yên
Phía mà những chung riêng
Một thời sẻ chia điều thiêng liêng đôi lứa

Người đàn ông lỡ một lần quên lời mình hứa
Người đàn bà, cả một bầu trời chất chứa mây đen
Hiện tại…quá khứ…đan xen
Từ đó quen với một mình, quen đời gian dối

Trên con đường xưa…người đàn bà, người đàn ông không còn chung lối
Nghe trái tim đau…bối rối khôn cùng

Thuydu

Ru mưa

RU MƯA

Ru mưa… từng sợi trong đêm
Giấc mơ xẻ nửa càng thêm se lòng!
Giọt thương giọt nhớ ngoài song

Tìm đâu ấm lạnh ngược dòng nước trôi

Đêm. Ru mưa…
Chợt ngậm ngùi
Giọt rơi nức nở hay đời ru ta?!
Trắng trời.
Trắng giấc mơ xa
Vói tay ngỡ giọt mưa nhòa ngày xưa

Đêm thảng thốt tiếng ru mưa
Khúc trầm luân.
Cớ sao chua xót người!
Chia đôi nỗi nhớ.
Đầy vơi…?
Ngoài hiên gió khóc từng lời đắng cay

Xin còn ru mưa đêm nay
Đếm từng giọt vỡ hao gầy thời gian
Đường xưa lẫn khuất muộn màng
Ru mưa, chua xót ngỡ ngàng
Ru ta...

Ngọc Yến Huỳnh



Khúc ru

Người ru đợi một cơn mưa
Ta ru ta giấc ban trưa oi nồng
Ru mưa bong bóng phập phòng
Kẻ đi, người ở ngược dòng sông mê

Lời ru nghe…
buốt tái tê
Đời ru ta bước lê thê…thăng trầm!
Mưa ru
đêm giấc lỡ lầm
Con đường ngày ấy ai thầm gọi tên

Riêng thôi chừ bước chênh vênh
Vòng nghiệt ngã
có nhớ quên…góc đời!?
Người ru…
Ta khúc rối bời
Ta ru người khúc ạ ời xửa xưa

Hỏi tình đã khép lại chưa?
Hỏi mưa còn đó? hạt thưa…hạt dầy
Ta tìm một dáng thân gầy
Giữa mưa, giữa gió đêm ngày
khúc ru…

Thuydu

Sài Gòn chiều nay

SÀI GÒN CHIỀU NAY

Sài Gòn chiều nay
Nồng nàn nắng cháy
Nắng thắp lửa lòng anh đấy!

Em ngoài kia có thấy - lòng cũng nao nao?
Anh đi giữa chiều Sài Gòn, nắng hạ xôn xao
Nhớ em nhớ hoài thuở ấy!
Hoa sấu Hà Nội mùa này, nồng thơm như môi ai vậy
Khát cháy lòng …
Vời vợi… Tháng Tư ơi!


Linh Lan



Ừ! Sài Gòn chiều nay
nắng cháy khát khô
Hà Nội em đã vô mùa hoa sấu
Mùi nồng nàn thơm em nào đâu che giấu
Tháng Tư cháy lòng, một khúc tấu mông mênh

Anh như lạc vào những con đường, con phố không tên
Lạc miền nhớ - quên nơi em trú ngụ
Nắng Sài Gòn chờ hoa sấu về hội 

Ta chờ rem khúc cảm thụ nồng nàn

Thuydu

Mộc miên


Không nhau

ANH ĐI TÌM NỖI NHỚ

Anh đi tìm nỗi nhớ thủa đôi mươi
Trong câu hát đồng dao, tháng mười thu vàng nắng
Thương em nhiều, chẳng nên lời trong khoảng lặng

Anh lang thang buồn, mưa làm bạn cùng anh.

Cơn mưa vội vàng rồi ào qua rất nhanh
Chẳng kịp lấy đi của anh tận cùng nỗi nhớ
Gió ùa về chẳng kịp hong con phố
Nỗi nhớ lại cùng anh
lang thang khắp nẻo đường …

Linh Lan 




Không nhau…

Ừ! ta “lang thang”* với nỗi nhớ mông mênh
Như con thuyền lênh đênh trôi về miền vô tận
Thương nhau … tìm hoài, tìm bao nhiêu bận
Giữa trùng khơi tình cứ mãi lận đận, lao đao

Khúc ru yêu ngày nao chừ dạ cứ chênh chao
Nhớ - buồn… kể từ ta xa nhau dạo ấy
Mây mù giăng giăng khuất che không còn thấy
Để “anh đi tìm
nỗi nhớ”*…nơi đấy…không nhau.

Thuydu

Góp nhặt


Ở một ngày


Không còn ai…

Có một ngày một nỗi buồn nào đó
Chợt ghé sang và đậu mãi không về
Muốn đuổi bắt con chuồn chuồn cánh nhỏ

Mà thời gian nỡ xóa những đam mê?

Có một ngày cũng bình thường như đã...
Lá non xanh ôm ấp nụ hoa vàng
Trời rực nắng đón mây về thong thả
Sao lòng buồn như người đã... sang ngang

Có một ngày muốn thử từng mặt nạ
Là người say lướt khướt bước chân về
Như kẻ dám làm những điều nông nổi
Người điên giữa trời hát khúc tình ca.

Rồi một ngày... ta thấy mình chợt lạ
Chẳng nghĩ gì mà khoé mắt rưng cay
Và bỗng muốn hóa thân thành sỏi đá
Khi tình này không biết gởi trao ai!

Ngọc Yến Huỳnh

Ở một ngày…

Ở “một ngày”…người “thấy mình chợt lạ”
Là ngày tôi, vật vạ với nỗi đau
Phía miền buồn nổi sóng chênh chao
Trần gian ngán ngao…tình chết lặng

Ở “một ngày”…người không còn dâng tặng
Trái tim tôi lẳng lặng… âm thầm
Trong con tim từng mạch máu ngầm
Đong khô lại... dập bầm, đau đớn

Ở “một ngày”…tình không kịp lớn
Hai người xa, đau xiết khôn cùng
Giữa đêm thâu ánh lửa thôi bập bùng
Cả hai như, lạc vào vùng… thầm lặng

“Rồi một ngày”*…giữa yêu và hận
Ta chợt lạ nhau tận cuối trời xa
Ngày mà ta đã không hiểu ra
Thì lời ca… “hoá thân thành sỏi đá”*

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Nhớ


Làm sao


Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Vẫn còn yêu...

VẪN CÒN YÊU MỘT CHÚT PHẢI KHÔNG?

Vẫn còn yêu một chút phải không?
Nếu không, sao còn hận nhiều đến thế?
Tình đời thì to, trái tim thì nhỏ bé

Đừng để tim chật chội, giằng co bởi những xúc cảm ngược chiều.

Nào đã ai cười chê khi trái tim run rẩy nhịp yêu
Cũng chẳng ai trách ai vì những điều không thể.
Xin đừng bứt những chiếc gai lòng mình, đâm vào trái tim người mình yêu như thế!
Bởi khi tự xé lòng… có lẽ đã rất đau… rất đau…

Xin đừng khoét những vết thương đã khép rất lâu
Đừng kéo thêm một người ngoài cuộc khác
Chuyện của mình, hãy tự mình giải quyết
Không hận trong lòng, tự khắc sẽ thành quên…

Khi hết đêm, là lúc mặt trời lên
Hãy để hồn lại xanh tươi ấm áp
Quên đi nhé! Để trái tim biết hát!
Như ngày xưa… ai đã từng hát riêng với chính lòng mình…

LinhLan - Nắng Mong Manh


Rồi tự khắc…sẽ thành quên

Ừ! Em biết mà vẫn còn đó “một chút”* yêu
Dẫu có giận bao nhiêu vẫn là tình một thuở
Khi xa nhau trái tim tan vỡ
“Cảm xúc ngược chiều”* phía hơi thở từng trao

Anh nào đã quên đâu! cái cảm giác nao nao
Ngày tìm đến nhau rẩy run… dâng trào sóng
Chỉ một nụ môi thôi mà sao nghe nóng
Đầy ấp đam mê hai bóng một hình

Ngày không còn nhau tình vẫn là tình
Xin đừng khoét sâu bằng ánh nhìn thù hận
Trái tim mồ côi đã đau rồi bao nhiêu bận
Đừng khơi nữa mà oán giận…được gì đâu?

Xin mà!...xin ai đừng khoét sâu
Hãy để vết thương lâu rồi khép chặt
Đừng để người thứ ba trở thành nhân vật
Đào bới lên những sự thật rã rời

Ừ! Quên đi em…quên ta từng có một thời
Từng yêu nhau, ngày đêm không rời nửa bước
Hiện tại…bây chừ… con đường phía trước
Hai ngã chia đôi… rồi “tự khắc sẽ thành quên”*?

(*LinhLan - Nắng Mong Manh)
Thuydu

Anh biết


Em đứng nơi đây...bên bờ thương nhớ
Bên kia bờ...anh có chở ...đợi mong
Có như em từng ngày trong hơi thở
Gọi tên anh châu sa vỡ thành giòng !!

Anh đâu biết...khoảng trống buồn ghê lắm
Nỗi u hoài ....cứ lặng ngắm về thăm
Trong nỗi nhớ mênh mông tầm mắt đợi
Ôi! ....rã rời ..tiếng gọi ...nhớ thương ơi !!!

Minh Nguyệt

Anh biết mà phía trời xa vời vợi
Em vẫn từng đêm ngóng đợi anh về
Chờ anh đã mấy thu hề
“Bờ thương nhớ”* chẳng hề thay đổi

Đừng trách anh! nào anh có lỗi
Tại bước lãng du chưa mòn mỏi…trời xa
Nên để em buồn với ráng chiều pha
Màu sắc úa diết da từng hạt lệ.

(*Minh Nguyệt)
Thuydu

Xin

SAY 

Anh rót vào em từng giọt tình mê đắm 
Để hồn em chếnh choáng ngập men say 
Một chiều nao lả lướt trong vòng tay 

Môi uống cạn chén mê tình anh rót

Anh dím hồn em vào biển tình khao khát
Mãi đắm chìm say khướt giữa lòng anh
Trong đê mê em... điên dại, tái tê
Trời và đất như quay cuồng, nghiêng ngã

Rót nữa nha anh từng giọt tình chiu chắt
Vắt cạn linh hồn ta dâng hết cho nhau
Để cả đời này ngập mãi trong cơn say
Không phải tỉnh khỏi thấy đời cô độc

Rót đi anh Rót hoài thêm anh nhé
Môi dại khờ em khao khát... đợi chờ anh
Mình ru đời vào giấc mộng liêu trai
Để ta mãi lâng lâng men tình ái

Hương Ngọc Lan


Xin…

Van em! đừng rót vào anh “men tình”* nồng ái
Được chi đâu chỉ trái đắng mà thôi
Xin em! đừng đặt lên anh những nụ môi
Vì ngày mai sẽ trôi vào quên lãng

Đừng say em! đời chỉ là buồn nản
Mặn nồng hôm nay mai là dĩ vãng cay
Tình yêu ư? chỉ là một vòng quay
Cuồn cuộn cuốn… sáng thay, chiều đổi

Bước chân trần anh đi đã mỏi
“Vắt cạn linh hồn”* hỏi được gì đâu?
Lòng người mà em! ai đo được nong sâu
Tình chỉ là bể dâu…dâu bể

Kẻ dại khờ anh, xin em đừng để
Đừng yêu như thể ta chẳng quen
Cuộc trần này toàn là những rối ren
Nên xin em! đừng thêm men… ân ái.

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

Đi buôn

ĐI BUÔN 

Ngay mai tôi sẽ đi buôn 
Đi buôn cả những nỗi buồn vu vơ 
Đi buôn cả những mộng mơ 

Đi buôn cả những dại khờ ngày xưa

Đi buôn cả những hạt mưa
Đi buôn cả những dư thừa âu lo
Đi buôn cả những hẹn hò
Đi buôn cả những quanh co cuộc đời

Đi buôn cả nhưng nụ cười
Đi buôn cả những rối bời trong tim
Đi buôn cả những kiếm tìm
Đi buôn cả những nỗi niềm trong ta

Đi buôn những buổi la cà
Đi buôn cả những hít hà lạnh ghê
Đi buôn cả những tái tê
Đi buôn cả những đường về chông chênh

Đi buôn cả những nhớ quên
Đi buôn cả những xui hên mỗi ngày
Đi buôn suốt cả đời này
Lời ăn lỗ chịu ai may mắn hè....

Tím



Buôn

Này người tôi cũng đi buôn
Buôn thơ buôn những vu vơ cuộc tình
Buôn đêm một khúc chùng chình
Buôn ngày nấm mộ nơi mình ngủ yên

Buôn mình buôn những chung riêng
Buôn thương, buôn nhớ lời thiêng “hẹn hò”
Tôi buôn…luôn cả câu hò
Bến chiều hoang vắng con đò chờ ai

Tôi buôn người hỡi nắng mai
Đem về sưởi ấm tim ai đêm này
Buôn luôn cả bóng thân gầy
Dại khờ xưa đã lội lầy tìm nhau

Ừ buôn lấy nỗi chênh chao
Một thời rong ruổi lao đao chòng chình
Bán buôn đổi lấy cuộc mình
Nhớ - quên tìm kiếm bóng hình ai xưa

Mai này buôn nắng, buôn mưa
“Xui hên”* đã đủ cho ta quên người
Đêm nay buôn lấy nụ cười
Mỉa mai chua xót ta người chia xa

Thuydu

Theo vết trầm luân


Hy vọng tắt - Ta nhóm từng đóm mắt

Ta bất lực nhìn từng cơn nắng quái
Hóa tro tàn hơi thở vốn hiện sinh
Không gọi được cơn mưa từ năm ấy

Nuôi màu xanh diệp lục - lá cong mình

Chiều - nắng gắt và nỗi buồn hăng hắc
Ráng thả mình ngửa mặt đốt hư vô
Mùa đã tắt - chiếc cầu vồng ai cắt
Một nửa nằm trơ trọi giữa hanh khô

Người dối trá kẻ son màu môi thẫm
Vệt loang tim thâm tím nỗi dung hòa
Đêm oi bức tiếng côn trùng nhũng nhẵng
Bình minh dường thủng thỉnh phía xa xa

Ta gói ghém một nửa niềm tin chết
Chôn đáy bồi - biển cuộn sóng than van
Hy vọng tắt - ta nhóm từng đóm mắt
Một miền xanh xa tít nẻo hoang đàng

Huỳnh Gia 

Theo vết trầm luân

Ta đi lạc con đường gai góc
Từ tóc xanh nay hoá bạc đầu
Cõi “hiện sinh”* phận người lăn lóc
Hỏi u minh một nẻo về đâu?

Đêm – u tịch góc lòng tơ rối
Ngày – tan hoang trăm mối tơ vò
Ngày lại đêm thời gian tiếp nối
Phía cuộc trần nào được tròn vo

Đời dối gian tình người thay đổi
Hằn vệt đau mỏi gối chồn chân
Đường xa ngái ngàn muôn dấu hỏi
Bình minh hay bóng tối tràn dâng

Thôi gói lại miền yêu lịm chết
Ta một mình theo vết trầm luân
Niềm tin rụi - một ngày chấm hết
Nhắm mắt rồi thôi kiếp gian truân.

(*Huỳnh Gia)
Thuydu

Nhớ mưa

Nhớ mưa...

Nhớ mưa...
Mà mưa không về
Nắng như đốt cả cơn mê

Cháy lòng
Mây tần ngần
Gió thong dong
Cứ vờ vĩnh
Trời cao không chuyển màu

Nhớ... người
Ồ, chút chiêm bao
Lắng đêm nên trót đọng vào buồng tim
Nhớ hoài đâu sợ nhớ thêm
Nhớ mưa đó
Chứ ai thèm nhớ... ai!

Huỳnh Ngọc Yến


Nhớ…!

Ừ thì…
vờ giả nhớ mưa
Nhớ cồn cào nhớ tình xưa
“cháy lòng”*
Nhớ ai chừ…
má ngây hồng
Khát cơn mưa hạ
cải ngồng nồng cay

Cố…quên
càng nhớ quắt quay
Chờ mưa mà gió cứ bay phương nào
Ơ hay! Kìa giọt mưa rào
Từ đâu bỗng
…rớt
“đọng vào buồng tim”*

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Tím xưa

ĐỂ DÀNH

Ta ôm kỷ niệm một thời
Đêm về nhặt ánh sao rơi để dành
Cuộc tình thơ dại ngày xanh 

Gói bao niềm nhớ để anh .. gửi nàng.

Một nhành hoa cúc màu vàng
Áo em một thuở dịu dàng nắng mai
Tím màu mực ấy chưa phai
Lá xanh mưa hạ dấu hài gót xưa

Nhớ thương biết mấy cho vừa
Sân trường đón nắng lưa thưa phượng hồng
Đò đầy rồi cũng sang sông
Đến duyên em phải theo chồng xứ xa

Chốn này còn lại mình ta
Nhặt bao cánh tím nhớ tà áo bay
Nhớ cô gái nhỏ thơ ngây
Để dành chút nhớ thương này... cho em

Hiệp Kim Áo Tím


Tím xưa…

Ôm chi kỷ niệm hởi người
Tình nay đã tắt nụ cười héo môi
Chừ thì chỉ một riêng thôi
Tình si một mối lẻ loi riêng mình

Phải chi đừng để dáng hình
Người vào ký ức thì tình đã không
Giá như đừng có chờ trông
Thì nay đâu phải long đong cuộc này

Ai nhớ ai?…suốt tháng ngày
Gót chân lữ khách miệt mài chông chênh
Đò chiều ngược sóng lênh đênh
Hỏi người còn nhớ hay quên con đò

Ngược tìm về tuổi học trò
Thuở xưa mực tím hẹn hò trao thơ
Nhện ơi sao dứt sợi tơ
Để tôi - người phải bơ vơ lạc loài.

Thuydu

Yêu

YÊU 

Người đàn bà đã tình duyên dang dở 
Chẳng phải còn thuở mười tám đôi mươi 
Từng trải qua bao giông tố đời người 

Trái tim cũng tưởng chừng như hóa đá

Chẳng bao giờ nghĩ sẽ yêu lần nữa
Vậy mà giờ lại trăn trở vì ai
Biết duyên tình tựa như khói sương phai
Nhưng sao vẫn từng đêm trường khắc khoải

Như cánh chim sợ một lần cành gãy
Vết thương lòng âm ỉ tháng ngày qua
Có ngờ đâu đau khổ bị xóa nhòa
Và trái tim như hồi sinh trở lại

Người đàn bà với tình yêu ngây dại
Quên phận mình... ... yêu như tuổi mộng mơ
Ngày qua ngày cứ trông ngóng thẩn thơ
Và khao khát được vòng tay ấp ủ

Người đàn bà đêm từng đêm không ngủ
Cứ đợi chờ đau đáu bóng hình ai
Trái tim cằn ôm nỗi nhớ lắc lay
Và lo sợ... ... đau vết thương ngày cũ

Hương Ngọc Lan


Cứ yêu đi người! nghĩ chi mới cũ
Cuộc mình dù đau, đừng phũ áng mây mờ
Có thể tình!...hoá ta thành kẻ dại khờ
Nhưng nơi ấy vẫn chờ, vẫn đợi

Cứ yêu đi người! cần chi nghĩ ngợi
Đến tìm nhau đừng vời vợi trời xa
Khi trái tim dạo một khúc ca
Ta sẽ hiểu ra mình cần nhau hôn nụ

Vườn ái ân chờ người về trú ngụ
Đêm bàn đào khát hội tụ vần thơ
Xoá hết đi những ngày tháng chơ vơ
Ta nối sợi tơ… một thời đứt đoạn

Yêu! Nào phải là… trái tim nổi loạn
Chỉ vượt làn ranh giới hạn bến mê
Cùng nắm tay nhau vượt khoảng trắng ủ ê
Tìm nhau giấc Thường Nghê…mộng mị

Yêu…! Có chi đâu lập dị
Tình yêu nào tội tình, người cứ mặc thị phi
Xin đến và tìm nhau đi
Đừng nhớ chi “vết thương ngày cũ”*

Chỉ cần trong nhau “vòng tay” ôm…là đủ.

(*Hương Ngọc Lan)

Thuydu

Giấc mơ buồn


Giấc mơ buồn!

Vắt trái tim mình viết những câu thơ
Nỗi cô đơn rơi rơi từng giọt nhỏ
Chiếc lá khô ngoài thềm đang vụn vỡ

Mùa đã qua khép lại giấc mơ buồn.

Chẳng đủ dại khờ để nhớ để thương
Sao quặn thắt chút lòng riêng vô cớ
Nghe đắng đót gió từng cơn nức nở
Nhói đau đời... hoang phế những buồn vui.

Tự dỗ mình giữa ngày tháng lặng trôi
Nhặt ánh sao vá khung trời mơ ước
Bay đi bay đi... đừng về lối ngược
Phía cuối tình yêu không bóng đợi chờ

Thoáng mềm lòng rơi nước mắt vu vơ
Trách chi nhau trước dòng đời ẩn số
Chỉ bất lực lặng nghe mình tan vỡ
Tuôn chảy niềm đau nỗi nhớ vô bờ.

Ngọc Yến Huỳnh

Còn…không!?

Ừ! Trách chi người “trước dòng đời ẩn số”*
“Giấc mơ buồn”* xin hãy cố quên
Dẫu biết hồn trôi… dạt phía chênh vênh
Xin người đừng, mông mênh “tự dỗ”*

Vết chấm phá thời gian, in hình loang lổ
Còn không cho ta một chỗ buồn vui?
Đắng lòng đau… xa xót khôn nguôi
Thôi thì cứ giả đui nhìn nhau “vụn vỡ”*

Giữa đêm đen làm gì có? ánh bình minh rực rỡ
Giữa trống không vắng hơi thở vỗ về
Ta đã xa nhau hỏi mấy thu hề
Mà đường về quạnh hiu “hoang phế”?*

Hay tại ta - tại người… vốn thế?
Trong cuộc trầm luân làm kiếp dế…giun
Cất tiếng nỉ non mà đời cũng chẳng bao dung
Nên cuộc mình không được chung trọn lối

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Thương


Lặng thầm

Đã quá lâu rồi mà vẫn còn bỡ ngỡ
Ngỡ tim mình đau chỉ mới hôm qua
Sao dáng người xưa chẳng chịu nhạt nhòa
Để nụ cười ...ngày hôm qua vụt mất.. !

Cứ lặng thầm ... lệ đêm che giấu
Trách làm gì ... người thấu lòng tôi
Biết rằng đã cách ngăn đôi
Nhưng tình đã gửi ... nên tôi ...thương hoài !!

Minh Nguyệt




Nhớ chi mà!? …người ở xứ Đoài
Hoài thương chi?... đêm dài trằn trọc
Phía trời xa sao hôm còn mọc
Nên vẫn còn mà… đi dọc đời nhau

Một lời yêu khi trót đã trao
Thì còn đó nôn nao chờ đợi
Con tằm chăn tơ…ta se sợi
Trách làm gì để vời vợi, mông mênh.

Thuydu

Ước quên


ƯỚC ... QUÊN ...

Em ước mình có thể quên được anh
Như cái hôm chưa từng quen từng biết
Ước bây giờ quên lời yêu tha thiết 

Của chúng mình khi vai tựa kề vai

Em ước giờ mình có thể quên ngay
Nụ hôn đầu anh làm em bối rối
Quên luôn cả những lần mình chung lối
Lời hẹn thề ta đã trót trao nhau

Ước một ngày em không biết đớn đau
Trái tim non bỗng trở thành đá cuội
Để không vui không buồn không hờn tủi
Hay một ngày tim ngừng đập cho xong

Em ước gì em thôi hết chờ mong
Lời của anh hẹn ngày quay trở lại
Em sẽ thôi từng ngày trông anh mãi
Không u sầu không nhung nhớ từng đêm

Ước gì em quên cả vòng tay êm
Quên làn hơi và hương quen tình ái
Quên nụ cười làm cho em ngây dại
Quên luôn mình đang tồn tại nhân gian

Em ước nhiều... ước nhiều lắm anh ơi
Nhưng cũng không thể nào thành sự thật
Bởi em đã lỡ yêu anh ngây ngất
Dù núi mòn sông cạn vẫn yêu anh.

Hương Ngọc Lan

Quên đi em !

Ừ quên đi em…đừng ước chi gần gũi
Được gì? chỉ ngắn ngủi mà thôi
Cuộc trần vốn dĩ là những dòng trôi
Nên mãi thôi… đâu có ngày dừng lại

Quên đi em! để anh không ái ngại
Nụ hôn tình hoang dại lỡ trao
Quên đi em! bởi những vì sao
Cũng có ngày chênh chao vụt tắt

Lau nhé em! giọt nhoà mi mắt
Để anh thôi đau thắt buồng tim
Cứ để thời gian đi qua với sự lặng im
Đừng thêm chi…bóng đêm đã tối

Quên đi em! để anh thôi bối rối
Người tình xưa với trăm mối tơ vò
Được gì em? chỉ là những hẹn hò
Chỉ là trò thương yêu vụng dại

Đừng mong em! một ngày anh quay lại
Ích gì đâu? chỉ thương hại mà thôi
Ích gì đâu? chỉ là một dòng trôi
Chỉ một nụ môi…xin em đừng đợi.

Thuydu

Oà,,,

VỠ

Không có mênh mông chỉ là khoảng trống
trong tận cùng xa xót của đơn côi
rừng vẫn xanh khép kín nỗi chơi vơi

nghe khắc khoải, gọi tên mình trăn trở

đêm quá dài lại đẫm màu nhung nhớ
tầm xuân ư mấy độ đã phai mùa
nụ hôn nào ướt cả nhớ trong mưa
se sẽ hỏi chắc là chông chênh lắm

Có phải là nhau đã từng nín thở
ái ân chiều giọt nắng cũng mù khơi
chiếu chăn hẹn hò đêm hạnh ngộ trăng rơi
đăm đắm mãi đỉnh phù vân trắc trở

chỉ còn lại trong nhau cháy mùa nức nở
hồn mênh mang võng lọng đã phai tàn
gió ngược chiều nên lạc bước lang thang
đêm mặn đắng nên ngày không trở dậy

Nga Vũ


Oà…

Chúng mình lạc nhau giữa mùa trăn trở
Khoảng trống vô hình, hơi thở mồ côi
Nào phải tình… từ hai phía đổi ngôi
Nào phải đã!? thôi khát miền ân ái

Đêm…mông mênh chìm sâu nơi xa ngái
Trái đắng nào ta hái riêng ta
Khi nỗi đau đã thật sự oà ra
Thì chỉ còn… một ta hiu quạnh

Vỡ! có phải là? tình không còn kề cạnh
Một người đi… bất hạnh ùa về
“Tầm xuân”* trôi qua trang hạnh phúc trống lề
Lời vỗ về…còn chưa kịp đọng

Vỡ! có phải là? mình ta nghịu ngọng
Phía “mùa phai”* với khát vọng chông chênh
Có phải là? một người nhớ, một người quên
“Đêm mặn đắng”* không tên nhau gọi.

(*Nga Vũ)
Thuydu

Có phải...tình xa!?

ĐÊM 

Đêm tĩnh mịch hồn rơi vào khoảng lặng 
Nhịp thời gian cứ chầm chậm dần qua 
Nỗi đau nào len lén ngấm thịt da 

Rồi vào cả tận máu xương huyết quản

Ta ước mơ được một lần thanh thản
Giấc ngủ dài... cho mãi đến thiên thu
Để không sầu trong kiếp sống phù du
Không vương vấn bởi tình đời cay đắng

Đêm nay thấy cõi lòng sao trĩu nặng
Nghe tim mình chợt như muốn vỡ toang
Bao yêu thương tựa vệt nắng chiều loang
Toan vụt tắt cuối ngày đông lạnh giá

Và đêm nay nghe hồn hoang vu quá
Nhớ người xưa, nhớ giây phút bên nhau
Nụ hôn nồng làn hơi ấm ai trao
Còn đâu đó... vấn vương mùi chăn gối

Đêm tĩnh mịch thấy tim mình mệt mỏi
Hồn dại khờ như nửa tỉnh nửa say
Mơ người về ấp ủ trong vòng tay
Cho đêm vắng không lạnh lùng khắc khoải

Hương Ngọc Lan


Có phải…tình xa!?

Nhớ lắm người cái thuở ta trao
Nồng nàng nụ môi chênh chao đêm vắng
Chừ thì chia hai, nghe tình vị đắng
Thời gian dường; không ngắn… mà dài ra

Hởi người! tình buồn có phải là tình xa?
Ngày ta hiểu ra thì nồng nàn nụ môi đã mất
Trái tim đau tự mình giấu cất
Riêng thôi, chốn lây lất cuộc mình

Người còn khát không? Khát một chuyện tình
Thuở nao… từng như hình, như bóng
Từng gủi gần lóng nga, lóng ngóng
Hoà quyện vào nhau…phía cơn sóng dâng trào

“Đêm nay”* người lưu lạc phương nào?
Có nghe hồn rì rào bờ vỗ
Có còn giấu nơi trái tim một chỗ
Một chỗ thôi bến đỗ tình…xưa

Khi một mình… đi dưới cơn mưa
Người có nhận diện ra chưa hoang lạnh
Có phải ta - người với cuộc này bất hạnh?
Nên giờ đây mông quạnh đêm thâu

Có phải không người?
còn đó nỗi nhớ thẳm sâu
Chờ mưa ngâu mỏi mòn cầu ô thước
Giọt nóng nào nghe bờ môi thắm ướt
“Khắc khoải lạnh lùng”* ngày lặng bước chân đi…

(*Hương Ngọc Lan)

Thuydu

Rèm mi

CHÙM LỤC BÁT

RÈM MI

Riêng mình

lạc gió hồn côi
Đêm nay nghe lạnh
làn môi khô gầy

Yêu thương
nghiêng góc bên này
giữa đêm lay động,
lệ đầy rèm mi


LỠ LÀNG

Mong manh
giữa bão… cánh diều
Mong manh…
nửa ánh nắng chiều nhạt phai

Mong manh …
lạc cánh chim bay
Mong manh …
nguyện ước, chia hai lỡ làng

NGÁC NGƠ

Để rồi…
Ngơ ngác, ngác ngơ
Vụng tu đành kiếp bơ vơ riêng mình

Mộng du
giữa giấc chùng chình
Qua thì cái thuở chuyện tình
tôi…em

Thuydu

Người ru

RU...

neo biền biệt góc đời xa 
thương sao cho mắt em là mắt anh?

nhớ cuồng tim, nhớ mềm thân
xót như ai rứt nửa phần đời quen

có đêm nào - một đêm riêng
em ru anh thức... thuyền quyên muộn màng?

thuyền quyên... nâng một lần khăn
một lần chăm chút, một lần nương vai...

anh đừng khép mắt đêm say
đời ta chỉ một lần đầy ấm thôi!

xốn xang rồi cũng đành vơi
mặn mà mấy cũng nửa vời, chơ vơ

em gom ước vọng vào thơ
ru cho anh thức...
ru mờ dáng nhau...

Đinh Thị Thu Vân


Người ru…

Người ru tôi…giấc chênh chao
Thương mình phía góc ngán ngao cuộc này
Xót cho một mảnh thân gầy
“Đêm riêng”* có được? mộng đầy ái ân

Khát…! Mong chỉ “một lần nâng”*
Một lần tựa, một bâng khuâng…” muộn màng”*
Một lần nghe lấy khẽ khàng
Lời yêu dịu nhẹ chẳng màng đầy vơi

Người ru tôi…đêm mù khơi!
Cho ai người hởi… một nơi tựa đầu
Cho ai bắt nửa nhịp cầu
Gập ghềnh nơi ấy giang đầu trăng treo

Tôi “gom ước vọng”* trong veo
Ru tình thao thức…
mốc meo phận mình…

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Hà Nội sang mùa

HÀ NỘI SANG MÙA

Hà Nội sang mùa nắng trốn đi đâu?
Chiều dừng chân vệ đường ngơ ngác cỏ
Phía bờ xa nhức từng chùm Gạo đỏ

Liễu rờn xanh tóc gió gọi Hạ về

Lặng phía này cỏ ấp mặt bờ đê
Kia tiếng guốc vọng mặt hè khản khốc
Đường gốm sứ bụi hoen vàng trằn trọc
Trăng phố ngủ quên
Mắt đỏ đèn đường

Hà Nội sang mùa vắng nắng ... càng thương
Ngày vất vả chờ đêm về ngả giấc
Qua lâu rồi những ầm ào gió bấc
Mà bước chân người không vội
vẫn va...

Lòng chưa lần rời sao gọi là xa
Hà Nội chờ ai bốn mùa đong nhớ
Con phố nhỏ ồn hơn nhịp thở
Quán cóc nhẩn nha
Điệp trổ bông vàng

Nắng kịp về không mà cơn gió miên man
Len lỏi từng khe cùng nhắc nhớ
Da diết quá lời một thời hoa đỏ

Để bất chợt tìm nhau
Ngày Hà Nội sang mùa.

Hương Hoàng


Gọi mùa…

Có phải giao mùa mà Hà Nội điệp vàng?
“Nắng trốn đi đâu?”* để ngỡ ngàng chân bước
Hoa “gạo đỏ”* cho một lần đính ước
Tháng tư xưa ta say khướt dáng người

“Hà Nội sang mùa” vắng bặt tiếng cười
Đêm người phu quét đường trong tĩnh lặng
Tiếng chổi khua trọc trằn nằng nặng
Ngõ nhỏ quạnh hiu
im lặng khúc ve

Ta hỏi người còn có được nghe
Lời đêm dưới táng me vùi ngủ
Hỏi người nhớ không mùa này năm cũ
Một người ra đi, một người ủ rũ…lệ rơi

Hà Nội giao mùa là phút chơi vơi
“Con phố nhỏ”* xưa nơi hò hẹn
Chừ… thì tình không còn nguyên vẹn
Ai đi xa!? Ai quên những hẹn thề

Đêm nắng đi…nắng chẳng kịp về
Ai sẽ là người vỗ về?…tình nhỏ
Hà Nội đèn đêm mờ mờ, tỏ tỏ

Người đã bỏ ta đi
Ta vò võ gọi mùa

Thuydu

Cận kề nhé...

KỀ CẬN NHÉ KHI CÒN CÓ THỂ

rất có thể ngày mai không kịp nữa 
ơi những tình yêu,đừng đợi đến lỡ làng
mới vội khóc vội đau và vội tiếc 

vội ngỡ ngàng: vừa đó đã ly tan...

kề cận nhé, khi còn có thể
này bàn tay này mái tóc xuân xanh
hãy ủ ấm đời nhau, dạt dào hơn chút nữa
biết đâu rồi tích tắc sẽ mù tăm

này những tình yêu, khi còn có thể
hãy nâng niu từng khoảnh khắc tay cầm
này những chiếc hôn sâu, khi còn có thể
hãy dịu dàng trao gởi trước trăm năm!

biết đâu ngày mai anh lạnh lẽo, biết đâu em
biết đâu những phũ phàng nhân thế
này những tình yêu, hãy tìm đến nhau khi còn có thể
hoa bướm đa tình đang đợi để cùng say...

Đinh Thị Thu Vân


Có thể…

Khi không còn trong tầm tay
Ai cũng nuối tiếc những gì ngày xưa có thể
Song!... lấy lại đã không còn dễ
Vì điều dã qua thì không thể quay về

Trong tình yêu hãy cố nuôi say đắm tràn trề
Cố giữ lời ước thề đã thốt
Đừng nhé ai ơi như cơn xoáy trốt
Cuồn cuộn gần xa hốt tất…bụi mù

Tình yêu rất thiêng liêng, không có hình thù
Có thể là nụ hôn, là ánh mắt nhìn gợn nhẹ
Xin cố giữ đừng quá ư mau lẹ
Đến - đi một cách… phũ phàng

Hãy kề cận xin chớ vội vàng
Để ngày mai ta không tiếc với hai hàng lệ nhỏ
Cùng trân trọng và cũng đừng chối bỏ
Yêu là cho, là nhận rõ trái tim.

Thuydu