Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

NGỌT NGÀO


NGỌT NGÀO

Ngọt ngào
với những đam mê
Miên man đưa nhịp chân về chốn nao


Say mềm
ánh mắt ai trao
Vườn xưa gọi những khát khao nồng nàn

Tiếng chim
lảnh lót ươm vàng
Râm ran tận góc xốn xang nẻo mờ

Vợi vời
se giấc mộng mơ
Cung đàn dệt một dại khờ lung linh

Xa xa
một bóng, một hình
Một thương, một nhớ lặng thinh...ngọt ngào

Ríu ran
vần ngữ nôn nao
Bâng khuâng gọi một ngọt ngào bờ môi

Ngọt ngào anh, ngọt ngào tôi
Ngọt ngào
thơ đọng những lời diết da


Jenny Pham 

Đắng môi
sau “những đam mê”*
Thương yêu sau đó ủ ê cuộc mình

Chuốc… trao
cho cạn chữ tình
Ly bôi nửa chén chùng chình đảo say

Lá rừng
dẫm bước chân nai
Kẻ đi người ở chia hai…khuất mờ

Vời xa
mộng mị dại khờ
Đứt dây, phím ngắt mù mờ thanh âm

Thẳm thăm
cái nghĩa trăm năm
Rớt thương, rơi nhớ lâm râm mưa phùn

Hắt hiu
con chữ cạn cùn
Soi tìm ánh lửa bập bùng đêm thâu

Bờ môi nhợt nhạt đã lâu
Ngọt ngào
chi nữa huyệt sâu…thẳm chờ.


(*JP)

Thuydu

LẠC MIỀN


BÂNG KHUÂNG ĐẦU ĐÔNG

“Muốn gửi cho anh một chút nắng vàng”
Nơi phương xa ai có còn chờ đợi?
Gió bấc đầu Đông vào mùa rong ruổi

Phố nhỏ vắng người, bất chợt thênh thang…

Hà Nội nâng niu chiếc lá muộn màng
Chút nhớ…
Chút quên …
Con đường…
Mái phố…
Bàng vào Đông vội vàng chi áo đỏ
Ngại sương giăng tìm ấm áp trước chiều?

Nắng vẫn vàng từng góc phố thân yêu
Hàng Lược, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Giấy…
Góc khuất nào nắng chưa lần nhìn thấy?
Để suy tư vương vẩn mãi góc đời

Muốn gửi phương anh chút nắng … thế thôi
Một thoáng bâng khuâng đầu Đông Hà Nội
Dẫu là ngàn năm xin đừng đếm tuổi
Dịu dàng ơi - Hà Nội những ngày…

Bâng khuâng giao mùa
Vạt nắng cầm tay.


Hương Hoàng

LẠC MIỀN

Người gửi tôi ngọn gió Hà Nội heo may
Chớm đông sáng nay hây hây lạnh
Ta ở hai phương trời cách xa chưa lần kề cạnh
Thu cuối mùa niềm bất hạnh bủa vây.

Tôi biết người đang mang những nỗi đắng cay
Nhớ quên cuộc mình… vay trả
Chân vẹo xêu dưới hàng cây nghiêng ngả
Lẻ loi, hối hả… dưới bóng râm đường

Người gửi tôi chút nắng phố phường
Hỏi nắng đủ nung chán chường phía ấy
Hay tận thẳm sâu vết đau sưng tấy
Còn hằn in, bẩn vấy miền đau.

Tôi biết cuộc người dẫu trước hay sau
Ai không từng một lần ngán ngao số phận
Hai chúng ta lạc miền lận đận
Hồn bâng khuâng mấy bận thu về.

Có phải cuộc mình là những trò hề?
Ta nhập vai nhưng lại đứng bên lề cuộc sống.

Thuydu

NGẮN 2

Ngắn 2

Hoa vẫn nở sau vườn nhà thơm ngát.
Gió vẫn đưa hương những cây cải bên đời.
Mưa vẫn rơi trên từng khoảng nhớ.

Chỉ thấy xa xôi góc tím lại buồn thôi.

RG1N

Đời mà em chỉ là những dòng trôi
Bên hoa nở còn những phôi gầy guộc
Bài học cuộc người trăm lần chưa thuộc
Để góc buồn, ta chưa kịp…buộc đời nhau.

DTMG


Là khi em hiểu về một đời cây.
Gió không lặng và ngả nghiêng nguồn cội.
Với tay gom để lời ru đá cuội.
Rớt xuống mặt hồ một gam cát mong manh.

RG1N


Hạt cát thì không thể là viên đá cuội
Phía sau lời ru là những ám muội, bẫy giăng.
Một đời cây lặng ngắm mấy vầng trăng?
Em nghiêng ngả gió không ngăn nguồn cội

Thuydu


Em hỏi biển những chiều gợn xa xanh.
Những nổi trôi đời gom về anh hết.
Đau đến thế mà thương từng núm ruột.
Những xác xơ những neo đậu trái mùa.

RG1N

Chỉ thoảng là một cơn gió lùa
Nào anh muốn mình là biển bao la ôm trọn
Thương con còng gió nơi đầu sóng ngọn
Cần một sự chở che xơ xác… phận thân

DTMG


Ai sẽ theo anh đi góc bể chân trời.
Ai sẽ nói với anh những hằn sâu gang tấc.
Con đường hoa thơm đã bao lần vắng mặt.
Nguyện cầu xa xanh trên thăm thẳm đoạn trường.

RG1N


Những con đường anh đi chỉ là nẻo đời thường
Về phía vô thường, chán chường cô đặc
Em đừng nguyện cầu…cứ để mặc
Mình anh! với những mặc nhiên.

Thuydu


Thương những em bé cầu bơ góc tối.
Thương đàn trẻ thơ khan cạn áo cơm.
Nhặt câu đò đưa để mẹ già sớm tối.
Ai biết lời ru lại chạm những chân trời....

Vevoidongsong…em

Lời ru xa với anh là một Ạ…ời!
Như thời xửa xưa, anh từng cù bơ cù bấc
Giờ phải sẽ chia là điều ắt tất
Có gì đâu ta để mất tình người…

Với anh ư! chỉ mong thấy nụ cười
Trên môi em thơ… cũng là người vậy
Cuộc trần gian này can qua sóng dậy.
Anh chỉ xin làm… chiếc gậy nhỏ nhoi.

Là ánh nến cùn... cũng cố soi
Để những phận đời mồ côi…vơi tủi.

Vevoidongsong…anh

THAO THỨC


Ngủ đông.

Mưa để lại nụ cười
Nên Đất Trời tươi mát
Gió non tơ khẽ hát

Mà vô tình… lá bay!

Bài Thánh ca đâu đây
Cánh chim bằng ngơ ngác
Lòng biết ơn dào dạt
Trả mặt nạ về người

Vùi trong nỗi buồn rơi
Nghe nhịp đau co thắt
Đắng trong từng giọt mật
Giẫm khô hồn úa phai

Đời vẫn vuột tầm tay
Níu chút cành mơ mộng
Giữa muôn chiều gió lộng
Ta dối lòng ngủ đông.


Ngọc Yến Huỳnh

THAO THỨC

Người “dối lòng ngủ đông”*
Ta chờ mong Nguyệt tận
Đã bao lần lỡ vận
Buồn tiếp buồn đêm thâu

Hạt nào hạt mưa Ngâu?
Khắc sâu miền ký ức
Những đêm dài thao thức
Nghe đau nhức buồng tim

Ta nửa đời lặng im
Tình niêm phong ủ kín
Mặc dòng đời toan tính
Cứ chính là ta thôi

Hững hờ cùng nụ môi
Ta trôi dòng sông nhỏ
Nén vàng hiu hắt ngõ
Xin đừng tỏ…tình ơi


(*Ngọc Yến Huỳnh )

Thuydu

LỆCH



Lệch!

Lệch chăn
Nhớ...
Ấm hơi người

Mùa xuân lệch
Gió chơi vơi
Se buồn

Giọt nắng lệch
Tím hoàng hôn

Tình yêu lệch lối
Ta còn nhau không?


Ngọc Yến Huỳnh



chếch trăng
nửa nguyệt…
gác buồn
“Lệch chăn”
se lạnh
từng luồng thu phong

Nắng lệch về phía
trời đông
Tim lệch
về góc
trống không miền buồn.


Thuydu

NGHÊ THƯỜNG

CẢNH GIỚI THANH NHÀN

An nhàn dạo cảnh đẹp Đào Viên
Gió mát trăng thanh suối ngọc tuyền
Thi Các đôi vần cùng bạn hữu

Trải lòng tri kỷ cõi giới thiền

Dìu dặt bổng trầm khúc thụy du
Vòm trời ngũ sắc vọng vi vu
Hòa chan âm hưởng lòng người vãng
Thiên tứ vần thơ phẩy nhịp nhu

Ai có về mơ tịnh nguyệt lầu
Cung Hằng tỏa sáng suốt canh thâu
Tiên Đồng Ngọc Nữ cùng nhau tấu
Điệu khúc Nghê Thường nhẹ nhàng câu


NGOCMAI999



@ Chú Thuydu ơi ! Cháu về thăm chú khỏe ạ !


Nghê Thường ru khúc dặt dìu câu
Trầm bổng thanh âm cửu vân lầu
Hữu duyên thi khách hoà âm tấu
Tri kỷ, tri âm dạ thắm sâu

Đào viên Thi các vọng chiêu dương
Cung nhớ, vận thương trải dặm trường
Cháu đó, chú đây tìm đâu nhĩ
Để lại hồn côi cõi vô thường

Đã mấy mùa qua khúc thuy du
Xa gần, đi đến hỏi mấy thu
Tình thơ lưu dấu từng cung bấc
Mai Ngọc cháu yêu điệu mãi ru


Thuydu

ĐI...VỀ


ĐI…VỀ

Đêm giật mình
oà vỡ
giấc mơ hoa


Gió cuốn hết
chút nhạt nhoà
sau cuối

Giọt gì
đắm đuối

Đi, về
bên
khoé mi em...


Jenny Pham 

Ngày mê ngủ
mù mờ
hoa mộng lỡ

Mưa rơi rơi
phút bỡ ngỡ
sau cùng

Mằn mặn đầu môi
giọt lệ
não nùng

Ta đến - đi…
để vùng em
bão nổi.

Thuydu

ANH TÚC


HOA ANH TÚC

Tình yêu bén mùi từ những hoang sơ
Trăm mạch ngấm. Đường tim dần mọc rễ
Tận cùng khát, bỏ? buông? nào có thể

Phút hòa chung sương khói nổi. Đọa đày...

Là những đớn đau đến tận mai này
Chẳng lối thoát khi cùng đường, chung lối
Là điên dại, xé vò, tội lỗi
Ngày ngửa sặc cười. Ôm mặt khóc đêm...

Lầm lạc yêu hóa kẻ tật nguyền
Bởi quyền năng thuộc về Em tất cả
Môi độc dược. Ánh nhìn hóa đá
Nát mục thuyền anh sao thể sang bờ?

Chấp nhận yêu hồn anh lạc cõi mơ
Rồi gục ngã, không thể nào gượng dậy
Trước cám dỗ quyền năng em không hề che đậy
Anh chết rồi.
HOA ANH TÚC - Em ơi...


H
ương Hoàng


Em còn đây
HOA ANH TÚC – Anh ơi…
Khi tình yêu là chốn nơi cội rễ
Dẫu đợi…chờ, vẫn không bao giờ trễ
Mặc khổ đau ta chờ kể nhau nghe

Nó như là một khúc nhạc ve
Trưa mùa hè ran ran sầu khúc
Đam mê như nhựa hoa Anh túc
Lâng lâng trong phút chốc…loãng tan

Nhưng ! em biết rồi mà…
Chúng ta chỉ là những “kẻ tật nguyện”*dở dở - dang dang
Quyền năng Eva em phát quang địa ngục
Có thể một Adam đã từng ngả gục
Riêng anh thì đã mục nát lâu rồi.

Từ chối lời yêu
anh không dám lang thang nơi những đỉnh đồi
Dẫu chung lối. Rồi cũng đến hồi ngã rẽ
Tình yêu bén mùi như tranh vẽ
Gam màu hoang liêu, anh chỉ là kẻ ngắm nhìn

Thuydu

HACKER...


Hacker Tình Yêu!


Sao anh không xâm nhập vào trái tim em?
Như Hacker táo tợn

Dẫu ngàn lần ngăn chặn
Vẫn chẳng ngại ngần…

Sao anh lại phân vân
Bức tường lửa mong manh
Đủ làm anh hãi sợ?

Sao anh không như Hacker cắc cớ
Giả vờ ru em những câu nói hữu tình
Và dẫu em lặng thinh
Vẫn đập, trái tim mình…

Hãy một lần bỏ lời cầu kinh
Bỏ lớp áo phẳng phiu
Bỏ ánh nhìn không chạm mặt
Gởi vào nhau môi hôn thật chặt
Rồi… tan!

Đã có Hacker thay em và anh
Chịu những lời thương trách.


Ngọc Yến Huỳnh

Hacker

Em! …nào phải vậy đâu
Anh nào phải là tên Hacker táo tợn
Càng không trắng trợn
“Xâm nhập vào trái tim em”* tạo gợn sóng ngầm.

Lời yêu anh chỉ là ngôn ngữ âm thầm
Mang tiết tấu của nốt trầm sâu lắng
Trong tình yêu anh không nghĩ về điều chiến thắng
Chiếm hữu để làm gì?
Sau đó là sự vắng tênh

Ở phía bức tường lửa mông mênh
Với anh vẫn còn góc hớ hênh thâm nhập
Nhưng để làm gì em khi vào ta bắt gặp
Tên tội đồ lặp lại tích… Adam

Thôi thì thôi !
chỉ xin làm gã thầy tu chẳng chứa muốn, ham.
Lấy lời cầu kinh xua đam mê trần thế
Anh không làm gã Hacker tình yêu đâu xin em …chế
Tha anh đi gã tàn phế…cuộc mình.


Thuydu

NGẮN 1


NGẮN...

Cây thiết mộc một mình với góc
Anh mang niềm tin quên để cửa nhà người
Căn phòng tràn ngập gió thơm và hương oải

Cạnh một người ôm trống rỗng ngác ngơ...

RG1N


Chỉ còn là một thân góc xác xơ
Anh trơ trọi niềm tin như vừa đánh mất
Với em tình yêu anh đành giấu cất
Mặc “ gió thơm…hương oải” lấp gian phòng.

Thuydu


Bao nhiêu di trú đổ về đây tắm gội.
Bao nhiêu lá me là bấc cạn ngả nghiêng.
Em có dời đi cũng đến ngày khâm liệm.
Dưới huyệt sâu còn mắc nợ câu gì.

RG1N



Chỉ là lời của gió thầm thì
“ngày khâm liệm” anh, điều gì em nối tiếc?
Thôi! Thôi! em cứ giả vờ câm điếc
Di trú đời mình khi tiết lập đông.

Thuydu


Từng ngày từng ngày một.
Từng người từng người một.
Từng nhát dao xẻ đôi.
Em vò rối mắt môi.
Đứng trên cầu thả xuống.

RG1N


Nào anh hề muốn
Ngày một…người một
Lần lượt bị xẻ đôi
Để có kẻ thay ngôi
Hay trét vôi mặt nạ.

Thuydu

QUÊN ĐI...

CÓ MỘT NGƯỜI….

Lời nói cứ níu bước về
Anh nói với ai em cũng nghĩ anh độc thoại với phố
Em gom

Em nhặt
Em cầm lên những thứ người cố ý để rơi
Con chữ rối bời mê hoặc...

Có một người đêm nay biết khóc
Biết cài then cả lời nói anh quên...


RG1N




QUÊN…ĐI.
Vâng Em !
Lời nói với ai cũng chỉ là để cho anh
Độc thoại chính mình với bức tranh sáng tối
Em đừng cầm anh lên để rồi bối rối
Nhặt…
Gom…
Nối lại để làm gì ?

Mặc anh đi với phố rầm rì
Ngoạ ngữ biết gì ?
Đêm nay Em đừng khóc
Đừng cài then và cả đừng trách móc
Anh một đời ở ngóc ngách không tên

Em biết rồi mà anh chẳng thể quên
Nhưng gì không muốn Em lênh đênh theo thuyền anh xuôi ngược
Đừng Em ! đừng lấy đời mình đánh cược
Cùng anh…một dốc trượt dài

Cả đêm cùng ngày
Đừng nghĩ gì về anh
Kẻ đã tự chọn cho mình lối mòn đơn lẻ
Quên anh đi…
ở trước mắt Em còn bao điều mới mẻ
Đừng đợi chờ một lối rẽ
không anh.

Thuydu

KHÓC ĐI EM



Khóc được không ?

Khi lòng muốn khóc...
Những trang sách mỏi thêm lần đọc
Ngọn đèn khuya bóng đổ hoen tường


Tháng năm nhàu gối mỏng mà thương
Thèm một tiếng quen giữa ngày tháng lạ
Chợ Đời mà bao điều không thể nào mặc cả
Buồn đem cho không ai lấy, mãi còn

Nào muốn phong ba bão tố dập dồn
Vai chính phụ chỉ riêng mình đóng thế
Nương tựa, dỗi hờn... hoang đường như chuyện kể
Trang sách trẻ con ai bày biện vỉa hè

Dẫu một mình đi, lại một trở về
Tự hoan hỉ quên giấc đời mệt nhọc
Sẽ có lúc nhận ra mình biết khóc
Mỗi khi trời mưa tuôn...

Hãy hòa chung cho loãng mọi nỗi buồn.


Hương Hoàng 

KHÓC ĐI EM

Cứ khóc đi em
khi ta còn biết khóc…
Còn giọt mặn rơi, còn gai góc cuộc mình
Còn thương cho cái kiếp hữu hình
Nghĩa là ta còn chùng chình trong thinh lặng

Ở vai chính vở tuồng không ai dâng tặng
Cho ta đâu dấu lặng bình yên
Cứ khóc đi em nơi một góc riêng
Phía mái hiên chiều… nắng nghiêng, bóng đổ.

Em biết rồi mà! cuộc trần bể khổ
Đến – đi, sóng vỗ, triền nghiêng.
Khóc đi em ta chôn hết nỗi niềm riêng
Chôn nhọc mệt giấc đời hiu quạnh

Anh biết mà!
Đêm nay lập đông em lạnh
Tháng ngày lạ quen bất hạnh khộn cùng
Cố nhóm nhen lên em
trong tim ngọn nến dẫu cùn
Soi bập bùng niềm tin còn sót lại

Sẽ có một ngày mà…Người quay lại
Hạnh phúc đơn sơ như thuở chạy…trốn tìm.


Thuydu

LẠC


Ta có lạc nhau không!

Ta có lạc nhau không?
Giữa dòng đời cuộn chảy
Gió xuân mềm

Run rẩy
Chạm gì nơi trái tim...

Ta có lạc niềm tin?
Đánh mất và... đánh mất
Có phải còn lẫn khuất
Đâu đó chốn mơ hồ...

Ta có lạc ngày thơ?
Trôi ngang miền thương nhớ
Nhặt bóng mình vụn vỡ
Ghép thành vần thơ đau...

Ta đã lạc về đâu?
Sao chòng chành bến đợi
Sao mong manh câu hỏi
Sao nỡ đành lạc nhau...


Ngọc Yến Huỳnh



Lạc nhau

Người « đã lạc về đâu »*?
Giữa đêm thâu hun hút
Thời gian trôi vùn vụt
Tôi côi cút
phận mình
Va vào cõi vô hình…

Ta có lạc nhau không ?
Giữa dòng đời đen – trắng
Cuộc người này rất ngắn
Mà vị đắng khôn nguôi

Nơi dòng người ngược xuôi
Đãi buôi tình vụn vỡ
Tìm đâu trong hơi thở
Bỡ ngỡ đời không nhau…

Ta lạc về miền đau
Chòng chành bờ bến đợi
Mong manh và vời vợi
À ợi ! vận thơ đau.


(*NYH)

Thuydu

KẺ ĐIÊN



Người điên!

Người ta gọi anh: điên.
Tôi chỉ thấy anh hồn nhiên sống
Không mặt nạ

Không trả treo, mặc cả
Giữa dòng đời cứ thế mà trôi.

Chúng tôi phủ mặt nạ khắp nơi
Những lời nói
Những nụ cười
Phải vừa lòng thiên hạ
Vinh danh đạo đức, thế nhưng lắm lúc dối lòng.

Anh thì không!
Đói xòe tay xin
Vui ngồi ca hát
Nắng trời hay bóng mát
Một mình đùa với trò chơi.

Chẳng bận lòng tình đời lúc đầy vơi
Chẳng nặng gánh lo âu giàu sang, vinh hiển
Chẳng đánh bóng tuổi tên
Chẳng ngợi ca cống hiến
Sống nhẹ nhàng
Lòng thong dong.

Bao nhiêu người ngộ được Sắc – Không
Biết sống, biết yêu, biết cho, biết nhận…
Biết thứ tha, biết quên hờn giận..

Anh cho tôi cách sống
Tôi tự hỏi lòng
Người điên hay tôi điên!

Ngọc Yến Huỳnh



Kẻ điên…anh!


Không! Anh là kẻ điên thật mà em
Cứ nhìn kỹ đi rồi em sẽ thấy
Kẻ điên như anh
nên không hề biết lấy
Tình yêu em trao… bấy lâu rồi.

Người điên mà em, nên chấp nhận
…những thiệt thòi
Không mặc cả, không vòi, không vĩnh
Và người điên thì hẵng rồi nào tỉnh
Khóc…cười như thằng say xỉn vậy thôi

Người điên thì không biết trét phấn, bôi vôi
Mặt thường luốc lem, tóc chẳng ngôi…bù rối
Người điên anh chẳng bao giờ nối dối
Buồn - vui. Tối… băng đá giường nằm.

Anh người điên không muốn tỏ như ánh trăng rằm
Mặc nhân thế người nằm kẻ đứng
Cũng chẳng bao giờ làm nhân chứng
Trong cuộc thiệt hơn điêu đứng, lọc lừa

Thử làm người điên đi em
rồi sẽ thấy mình không thừa
Vô tư như vừa qua giấc ngủ
Người điên đâu biết gì mới cũ
Không giận hờn; thiếu đủ …cho qua

Có điều người điên cũng là người ta
Nên biết đời thường vốn cũng điên, cũng dại.

Thuydu

VẬY MÀ


Ngày tích lũy hóa thạch câm lặng
Chiều buông tay truy cập vấn em
Từng ký tự lăn rơi
Từng nát nhàu trả lại
Em như người thừa trong đời anh mê mải

Không biết khi nào giao nhau.


RG1N



Gặp chi em? đời là những ngán ngao
Chỉ phút giây giao nhau rồi xa cách
Ngoài hiên hạt mưa rơi…
tí ta, tí tách
Em – anh
trời định khoảng cách vậy mà

Đến để làm gì ở buổi chiều tà?
Rồi sẽ chỉ là bâng khuâng, tóc rối.


Thuydu

MỘT TÔI


BẾN BUỒN

Thuyền tình chưa cập bến thơ
Ván rời. Neo tuột. Lở bờ rong rêu...
Lời yêu như ngọn thủy triều

Lên lên, xuống xuống, phập phều phù du

Vai người không chắn gió lùa
Một tôi mắt ướt vọng xưa...võ vàng
Trắng khăn liệm buổi huy hoàng
Thâm thâm lời kệ, hàng hàng thị phi

Thủy triều đến
Thủy triều đi
Bến buồn nham nhở, này vân vi đời...


Hương Hoàng 2015



MỘT TÔI

Chỉ là một bến chiều thôi
Sao buồn đến vậy cuộc tôi hồng trần
Vận thơ chưa hết nợ nần
Thôi đành phải trả đôi vần cùng ai

Này người tựa nhé bờ vai
Chỉ còn mỗi một đêm nay cận kề
Mai này riêng lẻ lối về
Bến buồn hiu hắt, ước thề phù du

Lá vàng bay
tiễn khúc thu
“Một tôi”* hoang hoải lời ru…“võ vàng”*


(*Hương Hoàng)

Thuydu

CÓ CÒN...

Gọi khàn hơi năm tháng cũ không về

Ta có một mảng đời xưa thất lạc
Gọi khàn hơi năm tháng cũ không về
Đợi băng kín vết thương thời dâu bể

Tìm về sông xin sóng trắng dung thân

Kìa đất rộng
Kìa trời cao, gió lộng…
Phút náu nương sao vẫn cứ ngại ngần
Ta chỉ muốn thêm một dòng nước mắt
Đủ nao lòng
Đủ ấm lạnh dừng chân

Sao chỉ thấy giữa điệp trùng dối trá
Người với người vẫn ngăn cách
Phân vân
Đêm tùy tiện nhốt ta vào bóng tối
Lòng đã khô không khóc nỗi một lần…

Năm tháng cũ về đâu, năm tháng cũ?
Gọi khàn hơi, ta đã gọi khàn hơi!


Ngọc Yến Huỳnh




CÓ CÒN KHÔNG ?

Người thất lạc mảng đời xưa cũ
Ta vô tình đánh rớt thuở xanh xưa
Hai chúng ta từng tìm lại trong mưa
Chút hương xưa của tháng ngày năm cũ

Biết biển rộng
Sóng to, mây vần vũ…
Ngày chia xa trời phũ bão giông
Cố lần tìm một ánh mắt trong
Có còn không
những khát mong nguyên thuỷ

Nơi cuộc trần chứa ghét ghen, ít kỷ
Dẫm đạp nhau, bất chấp những
thật chân
Lưỡi đầu môi dạ dạ…vâng vâng
Sâu tâm thức dâng mầm phản trắc

“năm tháng cũ” với không không - sắc sắc
Lời gọi nhau, nghe tím ngắt cuộc mình.


Thuydu

NHỨC NHỐI



NHỨC NHỐI

Em úp phương này. Anh phương đó
Mét sáu giường ... muôn dặm trùng xa
Mùng bốn liềm Trăng, YÊU tự vẫn

Mấy mét vuông phòng cũng phong ba.


Hải Âu



Gần mà thật xa
Anh bên này – Em bên đó
Đêm nay trời trở gió
Chung một giường sao lấp ló miền đau?


Thuydu

ĐỢI NGHÌN...


Đợi nghìn năm sau…

Và nơi góc phố
Ta thôi chờ nhau
Vầng trăng xưa khuyết

Ánh vàng biết đau

Đóa hoa buồn rượi
Khô cành thủy chung
Tình yêu truyền thuyết
Nhớ quên chưa nhàu

Trái tim vừa cỗi
Đọng vào mắt sâu
Bờ mi lệ vướng
Cuối trời mưa mau

Dòng trôi trong đục
Cạn nguồn khát khao
Tật nguyền thương nhớ
Đợi nghìn năm sau…


Ngọc Yến Huỳnh



Ạ ơi!...

Còn gì cho nhau
Ta đau cùng tận
Cuộc mình lận đận
Một đời giận thương

Lỡ trót tơ vương
Tư tương đành chịu
Lời nào ngọt dịu
Bận bịu hồn ta

Một vần thốt ra
Nghe xa vời vợi
Ai chờ, ai đợi
Tơ sợi rối bời

Đâu khúc ru hời
Ạ ơi!... ngày cũ
Giờ thì ủ rũ
Tình đủ nghìn đau…

Thuydu

ĐỪNG...


ĐỪNG

Đặt em thật khẽ bên lề cạnh
Đừng xa em...
và đừng yêu em

Trăng mười lăm dẫu tròn vành vạnh
Một đám hờn mây cũng ướt nhèm

Đặt em thật khẽ...
đừng yêu nhé
Đừng đặt em vào giấc mộng êm
Mảnh hồn thác gửi đời mây gió
Một chút vui tàn chỉ nhọ nhem.

Hương Hoàng 2015



Vâng! anh sẽ đặt…
em bên cạnh
Không xa rời…
nhưng cũng chẳng dám yêu
Sao trên trời còn được bao nhiêu
Anh gom hết cô liêu, hiu quạnh.

Sẽ đặt khẽ
gió mùa đông lạnh
Vào tim em bên cạnh tim anh
Thử tỏ soi chờ đợi từng canh
Nghe mong manh cuộc mình bão nổi.

Thuydu

CHỈ LÀ...

CHỈ LÀ MỘT CÂU THƠ

Đợi chi em chỉ là một câu thơ
Với những ngu ngơ phút đời bất chợt
Tự lâu rồi trái tim anh hời hợt

Chẳng còn đâu những đợt sóng ngầm

Bài thơ anh chỉ là một cung trầm
Em đừng lẫn nhầm nốt du dương dìu dịu
Vì vậy đừng yêu thương, bận bịu
Đừng nghĩ về anh liệu được gì đâu.

Lòng người mà em, ai có thể đo được cạn sâu
Đừng yêu anh chỉ chuốc thêm dâu bể
Cứ là bạn thôi để ta cùng nghe kể
Câu chuyện nhân gian trễ hẹn, lỗi thề

Cứ vậy đi em, để anh mãi đi về
Với em câu thơ tràn trề vận ngữ
Tình yêu, em biết rồi mà chỉ là phép thử.
Chẳng giữ được đâu “da diết nồng nàn”*

Rồi sẽ rơi thôi như những chiếc lá vàng
Cuối thu tình ngỡ ngàng ly biệt
Là bạn thơ ta sẽ không cạn kiệt
Không nói lời ly biệt phải không em ?

Thuydu




EM ĐỢI


EM vẫn đợi vần thơ anh viết
SẼ cùng em da diết nồng nàn
GÓP vào một chút xốn xang
GOM thành lửa ấm muộn màng trọn vương

NHỮNG câu chữ tô hường má thắm
LỜI trái tim say đắm tình ta
THƠ thương nguyện cháy chan hoà
NHẮN lòng: tin nhé - tuy xa mãi gần

CÙNG chung hướng đôi chân dạo bước
ANH bên em mộng ước duyên lành
DỆT nên nồng ấm bức tranh
THẮM màu nhung nhớ se thành lứa đôi

LÂU dài vẫn chung lời con chữ
ĐÀI thơ ta vận ngữ lâng lâng
TÌNH mình đọng mãi bâng khuâng
YÊU trong xa cách trong ngần áng thơ...


Jenny Pham

GA NỔI


GA NỔI

Phố buồn mà bóng em trượt tay
Anh đi miết một con đường chưa cuối
Tiếc chúng mình không cùng nhau đi nổi

Một sân ga trong ga nổi đời người...


RGMN



Em đừng trách trái tim anh vốn đã lười
Tự lâu… không còn nụ cười hiện hữu
Sân ga lẻ, đêm buồn tênh ủ rũ.
Góc phố rong rêu vẫn chưa đủ sao em

Ở cuối đường anh mãi miết chỉ đem
Một em trong lặng im vô thường sỏi đá
Anh mục nát, cần gì em?... chấp vá.
Nấn ná chi ? một chiếc lá vàng rơi


Thuydu

ANH KHÔNG



ANH KHÔNG HIỂU ĐƯỢC ĐÂU

Em chưa bao giờ nghĩ mình viết thơ
Bởi buồn quá nhiều nên tự nhiên cầm bút lên mà viết
Giọt nước mắt đan vào nhau chằng chịt

Muốn viết về nụ cười mà nhòe nhoẹt lại hóa nỗi đau.

Có nhiều điều anh không hiểu được đâu
Vẫn biết thời gian giúp ta quên những điều lỡ dở
Anh có nhiều điều quan tâm hơn em sau cánh cửa nhà hàng đêm vẫn mở
Anh có thể hiểu được gì khi chẳng kịp cho em dù một ánh nhìn khi quá muộn màng đêm.

Em trói chân tay giấc mơ hạnh phúc khát thèm
Ru ngủ chúng bằng những câu thơ tình em tựa vào đêm mà viết
Chẳng toan tính với mơ những điều hơn thiệt
Mà hơn được gì ai khi chất ngất đong sầu.

Chẳng muốn làm bận lòng anh bằng câu lời buồn bã này đâu
Đêm trắng phau bởi nỗi niềm người thơ giăng trải
Đông đến nơi rồi, mọi vết thương trở trời sẽ hồn nhiên đau lại
Em quen nó đến nỗi nếu thêm vui thì cũng chỉ dư thừa

Cảm ơn buồn để em biết làm thơ
Tự hóa mình thành cỏ cây lá hoa... những gì yêu thích
Là giọt mưa rơi trong chiều rả rích
Yêu cả những điều... chẳng ai biết mình yêu

Bỗng sợ là chính em – sau cánh cửa – mỗi chiều...

Hương Hoàng



Có gì đâu em
cuộc trần luôn ẩn chứa những điều
Đau thì nhiều còn vui thì ít
Vì thế em cứ viết đi… khi em thích
Nhưng vần thơ đừng hướng đến đích thả trôi

Em cùng đừng để nỗi buồn lên ngôi
Khi sự chia xa làm ta lẻ loi thân phận
Hãy bình tâm nén đè uất giận
Cho một ngày mai người ấy lỡ vận quay về.

Em biết rồi nhân thế như những trò hề
Cái cận kề đôi khi người ta không biết giữ
Cứ bám theo phù du thay ngôi tìm phép thử
Bỏ mái ấm gia đình làm lữ khách hào hoa

Đến khi ngày cuộc tình trôi qua
Lúc người ta nuối tiếc thời xưa cũ
Thì sự thứ tha từ em sẽ đủ
Hàn gắn yêu thương… giấc ngủ lại lành.

Đừng sợ em! Mọi thứ điều có ngọn ngành
Ai thành nhân không qua một lần lầm lỗi
Có thể trong đợi chờ làm ta mòn mỏi.
Nhưng đừng bao giờ đặt dấu hỏi chính ta

Người ấy sẽ không hiểu được đâu niềm nỗi thiết tha
Từ trái tim em khi xa cách
Em cứ nghĩ như điều thử thách
Nên đừng sợ em “ sau cánh cửa – mỗi chiều”


Thuydu

THẦM

Lặng!

Ta chợt cười khi lòng đang chực khóc
Ta cợt đùa trên chính nỗi đau riêng
Thương vụng dại và khóc mình nông nổi

Ta lẻ loi trên những nỗi muộn phiền

Muốn khép lại những buồn vui giận dỗi
Chỉ mãi là cánh én mỏng đơn côi
Khoảng trời xanh ta có còn kịp tới
Hay buông mình trong tĩnh lặng chơi vơi...!

Dấu chấm hết vẫn nhẹ nhàng như thế
Giọt lệ rơi giây phút ấy muộn màng
Ta đã thấm cả một đời dâu bể
Khâu liệm dần trái tim trót đa mang!

Ngọc Yến Huỳnh







Thầm!

Người lặng nói câu đời dâu bể
Ta nghe đau kể một chuyện tình
Cả cuộc ta chân bước chùng chình
Đời loi lẻ không hình, không bóng.

Tim cồn cào như ngàn con sóng
Phía khơi xa mong ngóng tình nhân
Hỏi một lần người có hiện thân?
Cho ta được hiến dâng chờ đợi.

Trong khoảng đời mông mênh vời vợi
Bởi đa mang, nghĩ ngợi riêng mình
Trái tim đau có phải chung tình?
“Dấu chấm hết”* hữu hình vô ngả.


(* Ngọc Yến Huỳnh )
Thuydu

ĐÊM SÂU

ĐỊNH LƯỢNG MÙA ĐÔNG

Người nồng nàn
Mặc gió nồng nã
Tiếng thở dài nương vào thinh lặng
Đắm tràn chiếc gương
Em không muốn người soi tìm dốc cũ.


Cứ thế
Người nhặt từng lời thanh minh
Gặng tìm con đường đổi tên cho mình
Muốn nói gì thêm
Đêm rộng
Vô hình.


Dặn lòng gửi kiêu hãnh vào biệt khúc
Thèm thanh âm “Thụy du”
Đáy mắt người ướt mềm những cồn cào chính diện
Gieo dọc lễnh loãng góc thềm.


Định lượng tìm về trú ngụ
Rét nghiêng chiếc lá cuối mùa.


Thynguyen81




ĐÊM SÂU

Ta định lượng nhau ở một phía góc tù
Chiếc lá sót thu chờ đông vàng úa
Sự thinh lặng của đêm quỳ bên chân Chúa
“Lời thanh minh”*1 nhảy múa phía trời xa


Nào phải thế!
khi chuông giáo đường ngân nga
Ta không còn là ta con chiên ngoan đạo
Em đừng nói gì thêm khuôn mặt chỉ là diện mạo
Khúc thuy du một dạo ta trao


Ánh mắt của lòng kiêu hãnh qua mau
Phía chính diện là nỗi đau đọng lại
Cứ mặc đi ! để nghe miền tê dại
Gặm nhắm vô hình
hoang dại
đêm sâu


Người lữ hành biết trú ngụ nơi đâu
Để “ hỏi những đêm sâu đèn vàng héo hắt”*2


(*1 –Thynguyen) (*2 -Lệ đá; Trần Thịnh)

Thuydu

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

SẼ


 SẼ...


 


Sẽ lấy gì trả nợ cho em?
Khi tất cả đã là quá vãng
Tình mượn vay, bước chân lầm lạc
Chút xanh xưa hoán đổi mơ hồ
Em một mình lầm lụi đường mưa


Vai mỏng tố nét buồn niên kỷ
Khuy áo lệch ghềnh thêm phố thị
Bóng nghiêng xô ướt nhẹp bi, hài

Sóng vẫn duềnh ru Biển khúc liêu trai
Con còng nhỏ khóc vùi trong cát mặn
Không đủ sức ôm mảy may sân hận
Tuyệt vọng vẫn vê ước vọng cho tròn

Trả thế nào đây dù chỉ giận hờn
Tình di trú ghìm mình cơn tức tưởi
Trăm mạch nhớ, trăm ngả buồn rười rượi
Cuối đường Thu, tự trả nợ mình
Nếu trở về xin gót nhẹ, lặng thinh

Cho tôi siết vòng tay người lầm lạc
Hóa giải tận cùng hẹn thề bội bạc
Siêu thoát một lần 
“ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI....”

Hương Hoàng 

TRẢ…



Cuộc ta tần ngần trong cõi sân si

Mượn lời bi, phóng sinh mùa quá vãng.

Biết ngày nhắm mắt là ngày thanh thản

“Hoán đổi mơ hồ”* chợt thoảng “chút xanh xưa”*


Ký ức quay về phía con “đường mưa”*

Ngày nguôi ngoai chưa? đêm buồn ập đến

Góc phố lên đèn, tim người thắp nến

Nghiêng bóng vô thường! ai đến, ai đi?


Biển vẫn gào ru khúc tình si

Sóng mãi thi…nổi cồn cào thét

“Con còng nhỏ”* lẻ loi đói rét

Mong một vòng tay gầy đét…trọi trơ


Người tự ru người loài lạc bơ vơ

“Trăm mạch nhớ” ban sơ quặn thắt

Trả lại gì? cuối chân trời tím ngắt.

“Tức tưởi” ghìm đau, ánh mắt mông mênh


Khi đã hiểu cuộc trần là cõi chông chênh

Đã dặn cố quên mà sao vẫn đợi

Sau “bội bạc” là khoảng xa vời vợi

Có bỏ được không? trong nghĩ ngợi chính mình.


“Cuốn đi” . Xin gió hãy cuốn…cuộc tình…


(*Hương Hoàng)


Thuydu