Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

Thôi thì


Em vào trọ nhé!

ANH VÀO TRỌ NHÉ !
Đông Hương
*
Môi nhấp giọng người thương từ viễn xứ
vị bàng hoàng sâu như cả trùng dương
lời ngọt lịm đẩy tim vào mạch nhớ
huyết quản đầy những giọt ấm thơm hương
@
Em mở cửa tim, anh vào trọ nhé
lâu thiệt lâu, cho đến cuối muôn đời
xưa lang thang, anh gặp em trong gió
bỏ phiêu bồng khi hạnh phúc tầm tay
@
Anh trồng cho em vườn hoa tuổi ngọc
ươm mùa Xuân, cây tháng Sáu nở hồng
những chú di, cô bướm vàng son sắc
tràn yêu thương nuôi em sống tâm hồn
@
Môi nhấp giọng anh cười thôi viễn xứ
với vòng tay êm ấm trọn chân tình
giờ em thấy vui em trong đồng tử
giữa khuya dài bắt chợt nắng lung linh
--------

Em mở cửa tim
Ngô Kha Hoàng Trần
Anh xin được vào tim em ở trọ
cùng nụ môi hôm nọ ta trao
“lâu thật lâu”* miền thương yêu sống dậy
khơi mạch ngầm từ “huyết quản”* nao nao
“Em mở cửa tim”* ừ “anh vào trọ nhé”*
không phải một ngày mà mãi tận thiên thu
anh sẽ dừng chân thôi không đi nữa
sẽ cùng em ta hòa một khúc ru
Ta dìu nhau dẫu là đêm nguyệt tận
hay bão giông cũng đáng kể gì đâu
mặc trời ngâu tử đồng ta bất tận
kề cận nhau xóa hết khoảnh trời sầu
“Từ viễn xứ”* em trao lời tình tự
anh cố hương nào do dự lời thương
khoảng cách xa không ngăn nhau tới ngự
hai góc trời ăm ắp cả trời vương
(*) Đông Hương

Khúc trầm ca

RỒI CŨNG NHÚM BỒNG MÂY… .
Phạm Hiền Mây
rồi cũng sẽ
mai về
ta tịch lặng
cỏ hoa ong hút mật rũ bên bờ
ngủ sâu quên đất mộng cõi như tờ
những hôm sớm những tàn khuya xơ xác
**
những năm tháng đời trôi cơn bụi cát
mai về thôi
rồi cũng
sẽ riêng tình
nghe màu đêm dạ lý ngát duy mình
mù cuốn gió ngàn xa khơi nẻo khuất
**
mù cuốn gió ngàn khơi lòng u uất
vết thương xanh nhọn cọc bám ưu phiền
đá mai rêu
rồi sẽ
biếc bên triền
buồn sóng vỗ trùng dương tràn lên tối
**
buồn sóng vỗ trần gian thân mòn cội
nắng tà huy chiều hắt vỡ chân thềm
bóng sầu run gót giẵm cánh rơi mềm
rồi cũng sẽ
tàn khô
xương một nắm
**
rồi cũng sẽ
hoàng hôn
mai mộ cắm
nén hương nghi ngút lạnh khói sương nhòa
dấu chia tan ảo ảnh thắp dâng tòa
thiên cổ tưởng vọng thờ ly biệt trắng
**
bình yên quá mai về đôi hiu quạnh
yêu mấy rồi
cũng sẽ
nhúm bồng mây… .
------
Khúc trầm ca
Duthuymiengiang
Mai ta về
tìm lại
“nhúm bồng mây… .”*
để lại say một thời mắt biếc
để cảm nhận khoảng trời nuối tiếc
nhoi nhói buồng tim…da diết mông mênh
Giây phút mà… ta không thể nào quên
Một cái tên
in hằn
sâu tim trái
dẫu cuộc tình khuất rồi nơi xa ngái
vẫn nghe đau tê tái những đêm dài
Vẫn nghe đau…thương nhớ hình hài
của cái thuở gót hài ai nhẹ bước
cảm giọt nóng
rơi rơi
rèm mi ướt
góc phiêu linh phía trước vẫy đợi chờ
Vẫy nhân gian vào chốn dại khờ
lang thang dật dờ tìm cội rễ
đêm muộn màng chờ câu chuyện kể
xưa xửa xưa
đâu thể
dễ gì…xa
Xưa xửa xưa
văng vẳng
khúc trầm ca
chuông gió ngân nga vang lời mộ điệu
nghe như tiếng gọi từ muôn triệu triệu
cõi vô minh ngọng nghịu khóc riêng thầm
Khóc riêng trong… khát vọng hạt nảy mầm
chờ mạch ngầm
tưới lên
mùa cằn cội…
(*) Phạm Hiền Mây

Vì sao lạc

VÌ SAO LẠC
Thạch Thảo
Đêm cựa mình trăn trở
Nỗi buồn trôi mông lung
Yêu thương như chực vỡ
Cô đơn đến kiệt cùng...
Người xa tầm tay với
Ta mệt nhoài hư hao
Vòng tay ôm cằn cỗi
Tình ơi! Đến khi nào!?
Khi nào thôi thương nhớ?
Dày vò với đớn đau
Nhọc nhằn từng hơi thở
Đêm từng đêm úa nhàu...
Người hay vì sao lạc
Vô tình ghé đời em
Chỉ là một khoảnh khắc
Mà ngàn lần gọi tên......
------


Xa ngái
Ngokhahoangtran
Ta một lần đi lạc
Em nửa đời trở trăn
Thương cuộc này phận bạc
Nghe lệ sầu vương giăng…
Ngút ngàn phương xa ngái
Ta khất hành lang thang
Em khép làm cô phụ
“Tình ơi!”* mùa vương mang
Biết “khi nào thôi…nhớ”*
Biết “khi nào thôi…đau”*
Ta cùng em hai kẻ
Chung đoạn trường lao đao…
“Vô tình”* ta nào phải
Kẻ bạc lòng đổi thay
Xin em đừng khắc khoải
Vùi trong nỗi đọa đày…
(*) Thạch Thảo

Gom nhặt


Biển khát


Cũng biết


Vơ vẩn


Vẩn vơ...
Vẩn vơ ngày. Vẩn vơ đêm
Vui vui một thoáng, buồn thêm thêm đầy
Cong môi hớp giọt sương mai
Lá trăn trở kiếp ngắn dài nhẹ trôi
Nhúm tay ngày tháng rong chơi
Rùng mình men rượu ly bôi ngỡ ngàng
Trái tim chưa dấu khai hoang
Nhịp đau rưng rức ngổn ngang tình người
Nơi đâu bán tuổi xuân ngời
Vắt khô ngày tháng cuối đời tôi mua…
Ngọc Yến Huỳnh


Vơ vẩn…
Đêm lạc ngày – Ngày lạc đêm
Vẩn vơ, Vơ vẩn dày thêm ngỡ ngàng
dang tay vớt ánh trăng vàng
Trăng lung linh nước, bóng nàng khuất xa
Thả rong tháng Bảy…mưa sa
Lỡ cầu Ô Thước ngày qua lỡ làng
Ly bôi rượu đắng bẽ bàng
Vết đau tim dấu trái ngang cuộc mình
Người đem rao bán chuyện tình
Tôi mua trăn trở… chùng chình xuân qua.
Thuydu

Ngược thời gian


Ngược thời gian
ngược mùa mưa mùa nắng
Đến bên anh trong khoảng lặng tâm hồn
Vớt vạt nắng cuối mỗi hoàng hôn
Ru tình trong cồn cào nỗi nhớ.
Hương Phan
--------
Em ngược gió
anh ngược mùa giông bão
ta tìm nhau trong nghịch đảo nằng mưa
hỏi rằng… tim đã hết yêu chưa
mà sao miền xưa... vẫn “cồn cào nỗi nhớ”*
(*) Hương Phan
Ngokhahoangtran


Gió nghiêng nghiêng chiều

MÂY BÂY GIỜ VỀ… .
Phạm Hiền Mây
rồi em lại thế
mây
bay
theo buồn chân gót heo may cuối chiều
theo buồn hiu hắt trút nhiều
vàng khô lá gửi bao điều vào sông
**
bao điều lá gửi dòng không
nên em sẽ thế
mênh mông
chỉ mình
mênh mông ngồi kể chuyện tình
trên đồi gió khẽ yên bình dỗ quên
**
yên bình quên cuộc lênh đênh
quên luôn hết những nổi nênh yêu người
cả em nữa
với
môi cười
cũng hân hoan bỏ mà tươi nụ sầu
**
tươi như hoa úa cánh rầu
cái hôm nước chảy qua cầu mây trôi
qua cầu sáo biết chia phôi
còn em
em biết
lìa đôi là gì
**
biết
cơn mộng
vỡ tan vì
mùa yêu đương đến hạn kỳ khói sương
mùa yêu đương trắng mù phương
trắng vô biên cả cội xương tàn ngày
**
nghìn thu trắng bóng trăng gầy
em
mây ở trọ
trời bây giờ về… .
------

Gió nghiêng nghiêng chiều
Ngokhahoangtran
Ừ em cứ mãi

mây
lang thang theo gió lắt lay ráng chiều
lang thang bay một cánh diều
gửi vào phía ấy “bao điều”* khát mong
Gửi vào ký ức dòng sông
tháng ngày khắc khoải
chênh chông
riêng mình
chênh chông nhớ bóng, nhớ hình
“mông mênh…đồi gió…chuyện tình”* xửa xưa
Chuyện tình dạo thuở còn chưa
diết da, da diết cơn mưa đầu mùa
nơi chốn đó
ngọn
gió lùa
dường như đuổi bắt cợt đùa nhân gian
Đùa trêu phần số dở dang
thương cho tình lỡ đa mang trĩu buồn
mây tìm về chốn cội nguồn
còn gió
vai diễn
vở tuồng hài bi
Diễn
đời thật
phút biệt ly
em - ta hai kẻ không đi chung đường
em - ta loài lạc tình trường
tựa mây, tựa gió vô thường du miên
Em - ta khắc khoải chung riêng
mây
về phía núi
gió nghiêng nghiêng chiều…
(*) Phạm Hiền Mây