Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Xa...gần !


XA…GẦN…!



Quay …! vận thơ ngày đêm vẫn vậy
Xa …! nhưng ngữ mãi rất gần
Guồng chân tâm, ta vượt thác ngại ngần
Đêm huyền thoại muôn màu đan lại

Thế giới cần, trái tim người xích lại
Câu thơ ta, mềm mại nối vần
Trái tim yêu, ai cũng rất cần
Thăm thẳm hạt, chạm ngầm ký ức

Quay…! hoài tháng năm, thơ không kiệt
Sóng âm ba, mãnh liệt sục sôi
Thơ từ tâm, tìm một bờ môi
Sợi ân ái trôi xa giòng hạt.

Nếu…! nửa đời tôi từng đi lạc
Nay xin Người sóng dạt yêu thương
Đêm kén tằm, xin chổ tựa nương
Sợi quay quắt…gút xa gần lại

Thuydu

NỔI BUỒN KHẮC HỌA

Nỗi buồn khắc hoạ




Tôi biết nỗi đau nào, bằng nổi nhục lưu vong.
Nhưng cái đau từ quê nhà còn hơn thế nữa
Nếu ta đem nổi đau tạc vào tim giửa
Thì dẫu rêu phong, đá vẫn nghìn năm

 

Nỗi buồn có thể thả sông, nhưng hờn thì vẫn câm câm.
Chỉ khi đưa con sáo sang sông…con đò sẽ đợi.
Khi con nước chưa đổi dòng vời vợi.
Thì Nàng Tô Thị còn sợi rêu phong.

                                           Ngày xưa nếu Mẹ sinh người trong cảnh long đong.
                                                Thì nay nổi lưu vong buồn ghi trên mắt
                                                Con Quốc gọi chiều tiếng kêu quay quắt.
                                                    Tôi gọi Người bầm thắt ruột gan.


                                                                          Quê hương này mình đã lỡ cưu mang
                                                                          Thì hãy cùng tôi tin một ngày trở lại.
                                                                          Tôi tin Người cùng tôi không áy ngại.
                                                                          Một quê hương dựng lại thương yêu.

                                                                                                                                              Thuydu

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

SÔNG - TRĂNG


Thuyền ngược dòng, thuyền tìm trăng núi
Người ngược dòng, Người nuối Sông trăng.
Sóng nào chao… con nước lăn tăn ?
Đêm huyền thoại, ai ngăn tình hoài niệm
               Sông là tôi ? Trăng là Người ? chết lịm
               Bóng mây chiều đệm ánh tà dương
               Nụ chân tâm, trong gió tựa nương
               Làn khói tịnh, lam chiều rạ mái

                                             Trăng say…Người rơi vào đáy
                                             Sông trào…tôi ngái hồng tâm
                                             Hương nồng…dào dạt xa xăm
                                             Đêm nhớ…trăm năm hội ngộ

                                                     Trăng soi Sông, mùa tình mấy độ
                                                 Sông trăng xưa, tiền kiếp đợi mong
                                                     Linh hồn Trăng mãi mãi đi rong
                                        Chờ đợi chuyến…tình trong dòng ngược

                                                                                                                                        Thuydu

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

PHỐ NÚI


PHỐ NÚI 



Rơi !
 ray rứt…hạt nhoà mưa phố núi
Buồn !
 lững lờ một dòng trôi
Tôi ! tìm tôi…  
tìm nụ ấm nhạt môi
Chơi vơi… lạnh !
 mong manh miền ký ức

Thức ! 
nhiều đêm Người đã thức
Chờ ! 
Tôi thao thức từng đêm
Nước !
 có vơi niềm khao khát
Rát ! 
cõi lòng…phố núi mưa

Người về chưa ? 
còn đó một lối xưa
Hạnh phúc mong manh 
 hỏi Người tìm thấy ?
Dã Quỳ nơi ngày xưa ấy…
Vẫn nở chờ Người
 mong thấy yêu thương

Mông mênh như một làn sương
Mưa phủ mờ con dốc đứng
Dang tay tôi hứng
Những giọt tình
 mưa… phố núi nao nao

Thuydu
26/01/2013



Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Lục bát cho người tình chung:
----------------------------Mpn& ThuyDu------------------
Sương -Trúc

Mong manh là những hạt sương,
Giữa đời ẩn hiện vô thường tặng ai ?
Trúc xanh trúc mãi dẻo dai,
bền cùng tuế nguyệt, dạn dày bão giông. 


Đầu sông lại nhớ cuối sông,
Thả trôi dòng nước, bềnh bồng trúc lay
Về đâu hỡi áng mây bay?
Thả ngụm sương trắng - thả đầy ước mơ. 


Héo hon vì mãi ngóng chờ
Đắng cay dang dở - lửng lơ phận mình
Chữ tình trao đấy vững tin !
Chữ thương chữ nhớ - ẩn hình - trúc sương.


-Mưa phố núi 

Tưởng
 
 
 Xin người đừng tỉnh cơn say
Em thà hư ảo một ngày vẫn mong.
Gởi vào đây một chút lòng
Trăng tàn bóng xế, có mong câu thề !

Mong gì nên nghĩa phu thê
Chỉ say chút mối trăng thề duyên thơ
Dấn thân vào chốn mộng mơ
Gặp người tri kỷ còn chờ hay trông ?

Đừng làm hư ảo quạnh mông
Đừng trôi theo gió, đừng bồng theo mây.
Sức hèn tài mọn chút này
Còn ôm lưu luyến tràn đầy đam mê..

" người ơi ! người ở - đừng về "
                
-Mưa phố núi
                  


Phận Đào 

Làm sao nối được nhịp cầu ?
Cho chàng với thiếp trọn câu đá vàng.
Khắc sâu thề ước đa mang !
Lỡ chuyến đò nhỡ -lỡ tan chợ chiều.

Đò trôi lặng lẽ buồn thiu...
Bóng người xa khuất tiêu điều mặt sông .
Một thương -hai nhớ -ba trông.
Thôi ta gói lại dặn lòng đành quên.

Chiều nay ngắm nước triều lên,
Lục bình rẻ sóng, lềnh bềnh về đâu ?

Giang đầu giang cuối xa nhau,
trái lòng quá đắng - ruột đau nhũn mềm.

Còn duyên trói chặt tình bền,
hết duyên đưa đẩy -tênh hênh phận đào.

-Mưa phố núi
Lục bát cho người tình chung:

Bão lòng
     (Lệ vương 5)
Bão lòng cơn sóng trào dâng
Đè sâu tâm khảm lần quần cõi tâm
Xin vùi chôn mảnh tình câm
Người ơi gắng gượng giữ thầm nén đau

Quấn chi khăn trắng tình sầu
Vít chi tang muộn mà đau một mình
Xin người hãy giữ lặng thinh
Để cho con sóng bất bình ra khơi .

Có thương có nhớ xin người
Vì em mà hãy sống đời thanh cao
Mong rằng rồi sẽ qua mau
Phôi phai nỗi hận nỗi đau nhân tình

Giọt này -lệ chát em xin !
Uống em giọt tủi -uống mình giọt đau.

              Mưa phố núi

Lục bát cho người tình chung:

NẮNG RU
 
Buông lơi từng sợi tơ vàng,
Mùa đông nhả nắng ôm choàng vai Anh .
Hành trang nhẹ bước độc hành
Hỡi chàng thi sỹ mộng xanh có còn ?

Đây lời ru nắng nỉ non
Cho đông bớt giá cho hồn lặng thơ
Mộng xưa con nắng ươm mơ
Em ru Anh ngủ bài thơ đậm màu .

Hỏi đông nhốt nắng vào đâu ?
Bút nghiên lặng lẽ chờ câu hoạ tình.
Nắng vàng sao cứ lặng thinh
Đông ơi, mãi ngủ ôm tình giấc say .

Chiều nay nắng nhẹ vương mây
Đợi chàng thức dậy vẽ mày em cong .
Đông còn thả nắng đi rong,
À ơi, Anh ngủ ...nắng hong ...mộng vàng.
-Mưa phố núi-
---------------------------------------------------

      Độc giả Thuy Du Tran vừa có comments bằng một chùm năm bài thơ xướng họa cùng chùm thơ “Lục bát cho người tình chung” của Mưa phố núi. NPV xin trình bày lại và chuyển thành bài đăng cùng trang để Quý độc giả thuận tiện trong thưởng thức và cảm nhận…


Trúc - Sương


 
Khiết tinh sương giọt ban mai
Vô thường lóng lánh tặng ai giữa đời ?
Lã lơi trúc ngã nghiêng mời
Hởi người quân tử có dời bước chân

Cuối sông chờ nước đầu dâng
Trúc lay hứng giọt Sương vân khát lòng
Về đâu một áng vân bồng ?
Mang đầy mơ ước từ lòng giọt Sương

Ngóng chờ Trúc mãi tư tương
Lửng lơ Sương hạt – Trúc nương vân ngàn
Vững tin Sương – Trúc dịu dàng
Ẩn hình chữ nhớ tình vàng Trúc – Sương

-Thụy Du



Tỉnh - Say

Say cơn đừng tỉnh xin Người
Ảo hư Tôi khát nụ cười đêm mơ
Gởi vào đây một dòng thơ
Câu thề bóng xế chơ vơ trăng tàn

Chờ Người một ánh trăng ngàn
Chàng chàng – Thiếp thiếp khẽ khàn trong say
Mộng mơ Tôi dệt đêm nay
Cùng Người tri kỹ ngày mai mong chờ

Ảo hư mông quạnh dại khờ
Trôi trôi theo gió mờ mờ theo mây
Mọn tài tình có chút này
Đam mê say tỉnh mộng đầy hư vô

Người ơi ! Sương – Trúc răng mô ?
Tưởng như theo gió hạt khô, hạt dầm
Duyên thơ vận ngữ âm thầm
Tỉnh say – say tỉnh tưởng nhầm đã thương

                             -Thụy Du

                                  Phận


Trời Ngâu nối nhịp Sông Ngân
Chàng NGƯU thiếp CHỨC bể dâng giọt mừng
Lời sâu thề ước đã từng
Đò chiều lỡ chuyến – chợ chiều lỡ tan
Hồng đào một phận đa mang
Khuất xa Người bóng ngổn ngang dạ lòng
Một trông , hai nhớ lệ tròng
Người ơi gói lại dặn lòng đừng quên
Ra sông ngắm nước triều lên
Giang đầu thấp thoáng, chênh vênh bóng thuyền
Cuối xa sóng vỗ gập ghềnh
Nhũn mềm lòng đắng lềnh bềnh Lục trôi
Còn yêu Người vẫn trong Tôi
Hết yêu Người chẳng cùng Tôi chung đường

-Thụy Du

Phận. Chùm thơ Lục bát cho người tình chung


Bão

Trào dâng một ngọn bão lòng
Cõi tâm nặng trĩu cõi lòng ngổn ngang
Tình câm một dạ đa mang
Nén đau thầm gượng sóng ngang lừng trời

Quấn tình sầu muộn rối bời
Trắng tang mình một đau lời trăm năm
Sóng tình trôi dạt xa xăm
Người ơi xin giữ nghìn năm lời nguyền

Phôi phai tận chốn cửu tuyền
Nhớ thương một mái con thuyền trôi xa
Vì Người giữ trọn phận Ta
Nghĩa tình đã trót sâu xa mất rồi

Giọt cay – lệ chát bồi hồi
Giọt đau – giọt tủi luân hồi giọt thương

                -Thụy Du 


RU NẮNG

Tơ vàng từng sợi nắng ru
Bờ vai ôm lấy khúc thu... đông mùa
Chơ vơ một ngọn gió lùa
Thi nhân còn đó nắng đùa môi son
Nắng ru lời nắng nỉ non
Vận thơ hồn lặng sắc son đậm màu
Ươm mơ xưa mộng giấc đào
Tôi ru Người ngủ ngọt ngào tình thơ
Xin đừng nhốt nắng vào mơ
Câu chờ tình họa ngẫn ngơ buông dòng
Lặng thinh vàng nắng chạnh lòng
Giấc say tình ngủ trong vòng bút nghiên
Vương mây nhẹ nắng uyên thuyên
Vẽ cong mày mắt thêm duyên đợi Người
Đi rong thả nắng giữa trời
Ạ ơi ! ru ngủ…mộng vàng…nắng hong.
-Thụy Du-03.11.2012

MƯA ĐÊM - LẠC MƯA

MƯA ĐÊM

mưa đêm lạc phải đêm mưa
thời gian ngoài ngõ có chừa ai đâu
ẩn mình giữa những canh thâu
em đem giấu kín tiếng cầu kinh đêm  
@
ngác ngơ anh . cũng như em
giấc vừa vào ngõ tự tình cửa tim
ấm lòng em yên tâm linh
và anh hăm hở đón thêm mơ về
 @
dong theo bóng tuyết đổ lề
nụ cười em giấu chưa hề cho ai
cả luôn mái tóc mây dài
chỉ tay thơ đặt trên đài thời gian 
 @
mặc cho bông tuyết lang thang
bên trong cửa sổ vỡ tràn yêu thương
sợi đêm dù có phiên chùng
và mưa nếu lạnh vẫn nồng ấm nhau
 
đht  
     
 LẠC MƯA

Tôi lạc Người – Người lạc mưa
Đêm dài thăm thẳm tình thưa dại khờ
Canh thâu một ánh trăng mờ
Tiếng lòng giấu kín, Tôi chờ cầu kinh

Ngác ngơ một giấc mộng xinh
Tự tình vào ngõ đợi in tim Người
Tâm linh mĩm nhé nụ cười
Tôi về hăm hở đợi Người hôn trao

Nguyệt thề dạ khúc hồn nao
Nụ cười Người dấu xin trao tôi ngày
Suối tuôn mái tóc mây dài
Vần thơ chờ nhịp tháng ngày thời gian

Một đời số kiếp lang thang
Ngoài song cửa sổ tuyết tan lạnh lùng
Tơ đan một phiếm giây chùng
Thắp lên ánh lửa bập bùng tim nhau
 

Thuydu

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

NẮNG RU - RU NẮNG


Mpn vừa post bài Nắng ru tặng Trần Thụy Du



 Thơ - NẮNG RU




NẮNG RU

Buông lơi từng sợi tơ vàng,
Mùa đông nhả nắng ôm choàng vai Anh .
Hành trang nhẹ bước độc hành
Hỡi chàng thi sỹ mộng xanh có còn ?

Đây lời ru nắng nỉ non
Cho đông bớt giá cho hồn lặng thơ
Mộng xưa con nắng ươm mơ
Em ru Anh ngủ bài thơ đậm màu .

Đông buồn nhốt nắng ở đâu ?
Bút nghiên lặng lẽ chờ câu hoạ tình.
Nắng vàng sao cứ lặng thinh
Đông ơi, mãi ngủ ôm tình giấc say .

Chiều nay nắng nhẹ vương mây
Đợi chàng thức dậy vẽ mày em cong .
Đông còn thả nắng đi rong,
À ơi , Anh ngủ ...nắng hong ...mộng vàng.

Mưa phố núi



RU NẮNG

Ạ ơi ! tôi ngũ trong Người
Vần thơ vẫn mãi mĩm cười cùng Ai
Đêm này Người nhé tựa vai
Ngân lời ru nắng…giấc say mộng vàng

Đông ơi ! xin chớ ngỡ ngàng
Nàng thơ vẫn ở trên đàng cùng tôi
Chỉ chờ một nụ hôn môi
Ôm choàng vai nhé, tình tôi thật thà

Lời ru từ nắng mặn mà
Lặng thinh đông ngũ giấc ngà ươm mơ
Đợi Người dâng tặng vần thơ
Độc hành con nắng ngẫn ngơ ôm tình

Đông còn thả nắng cho mình
Tôi choàng thức dậy men tình ngất ngây
Má Người hồng đỏ hây hây
Uốn cong mày mắt cùng say Ạ ời !

Thuydu