Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

MƯỢN

MƯỢN

Tôi mượn Người chút dịu dàng
Của thời áo trắng nắng vàng nhẹ vương
Mượn Người một chút yêu thương
Sân trường phượng đỏ lưu chương học trò





Mượn Người sang một chuyến đò
Đêm thơ huyền thoại câu hò sông giăng
Mượn Người một ánh đêm trăng ?
Nồng nàn hôn nụ tơ chăng ủ tình

Chiêm bao trao giấc tim mình
Hồng môi một nụ chùng chình đảo say
Mở trang giữa đoạn đêm nay
Quyện vào tôi chén rượu cay cùng đàn

Tôi về mượn quả tim vàng
Lang thang quấn lại đôi hàng thơ xưa
Vài câu mượn nhé đêm mưa
Tình thơ Người gửi còn chưa hết vần

Mượn Người một trái tim gần
Ngày mai tôi trả vạn phần nhớ thương
Long lanh hạt ngọc rơi sương
Mượn Người thuở ấy một thương hai chờ

Mượn Người suối tóc đôi bờ
Vai đây xin tựa những giờ buồn đau
Giờ thì ta đã mất nhau
Chỉ xin mượn lại nổi đau riêng mình

Thuydu 

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

BẤT CHỢT MÙA ĐÔNG





Bất chợt mùa dông

Trở về bất chợt mùa đông
Tôi nào mong khi thu còn dang dỡ.
Đêm giao mùa sao nghe bỡ ngỡ
Gió heo may hơi thở chạnh lòng

Mùa thời gian cứ mãi xoai vòng
Như con nước lớn ròng hai bữa
Tựa trái tim mỗi người một nửa
Chờ ghép thành phần nửa người kia.

Mùa thì không thể sẽ chia
Trái tim thì không chia đôi cùng lúc
Sông thì luôn có khúc
Lòng người luôn có lúc buồn, vui

Bao năm rồi tôi cứ thả xuôi
Kỷ niệm xưa nửa còn, nửa mất
Nửa thật, nửa hư, buồn vui chồng chất
Khi mùa về lay lất miền hoang

Người trở về bất chợt đông sang
Mang những giọt thu, mưa còn xót lại
Từ xa Người, hồng tâm e ngại
Có còn không ? giấu lại nổi chờ mong.

Mùa…! Đem ngọn gió lập đông
Như đòng đòng chờ mong ngậm sữa
Ừ…! Thì bất chợt mùa đông lần nữa
Cùng gọi mùa, một nửa chờ nhau.

Thuydu 

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

MÙA VÀ EM RỒI SẼ RA ĐI

Mùa và Em rồi sẽ ra đi





Những chiếc lá cuối cùng rơi rụng
Mùa thu rồi cũng sẽ ra đi
Em cũng bỏ tôi đi
Bỏ lại trái tim không còn mang màu đỏ thắm

Con chim trú đông cũng biết bay về phương nam tìm hơi ấm
Còn tôi nào biết tìm Em
Nơi dấu chấm hết một cuộc tình
Ngang lối nhà tôi…ngày xưa
nếu Em đừng gieo hạt nhân tình
Thì nàng đông nay đâu đem về lạnh giá

Xóm nghèo xưa, giờ đã thành phố xá
Đời người cũng trả giá những buồn vui
Ghế đá công viên nay hoang vắng cô liêu
Không còn nụ môi Em…xưa cháy bỏng
Đêm mùa đông lạc lỏng
Tôi lạc em ở một cổng riêng mình
Góc phố co ro, thấp thoáng một dáng hình
Lêu xêu, chùn chình đi trong hoang lạnh
Có ai đo giá lạnh ?
Hỏi cái lạnh đông có bằng giá lạnh hồn tôi



Cô đơn…ừ thôi !
Mềm môi bên ly rượu đắng
Sao trời không cho chút nắng
Cho lại chút Em để không vắng cõi lòng.

Câu thơ dành cho Em rồi sẽ sang dòng
Cùng vòng thời gian sáng, trưa, chiều, tối
Nhưng không gian từ tôi vẫn chừa  một lối
Cõi đi về những tối hư vô
Dóc đời đi qua gợn sóng mấp mô
Tôi cứ ngây ngô chung tình chờ đợi
Nhưng dáng Em vẫn mãi xa vời vợi
Đợi gì ? Hay chỉ đợi niềm đau.





Ngày ta mất nhau
Tôi cứ đinh ninh…Em trơi trò cút bắt
Tìm hoài ai trốn nơi xa lắc
Còn Em trốn tôi, chỉ một khắc thôi mà
Cứ như vậy, tôi vẫn thật thà
Đợi – Mong – Trông chờ - hy vọng
Giữa thảo nguyên gió trời lồng lộng
Đồng cỏ tôi vẫn rộng mông mênh
Có những nổi buồn không thể đặt tên
Ở những ngày không còn bên nhau nữa

Đêm hoang về thắp lửa
Tìm mùa sửa lại miền tim
Chờ một cánh chim
Phương nam quay về tổ bắc
Sắc trời sẽ lại vào xuân
Mùa của những bâng khuâng
Trái tim bổng dưng trở về màu sắc đỏ
Tôi lại tìm Em từ muôn ngõ
Trong nhau một ánh mắt nhìn
Em Và mùa rồi cũng sẽ ra đi.

Thuydu