Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

U KHÚC


U  KHÚC
(Cùng Thu)



Tôi như con thuyền lạc hướng lênh đênh
Khắc vào cô đơn, nỗi buồn tênh mới cũ

Giã biệt buồn vui, trôi vào giấc ngủ
Chốn vô thường che phũ dối gian

Cốc Café Ban Mê, giọt đắng tan
Thẳm sâu, cõi người mang tích phế
Nắng hạn, hồn phiêu nỉ non giun, dế 
Người biết thế đời, đếm lá thềm rơi

DTMG

BẠN


 BẠN

( Cùng Trăng)

 


Bạn!
Không đi qua cuộc đời ta
Không để lại cho ta đau buồn hay trống trải
Năm tháng có thể xa nhưng nghĩa tình còn lại
Trong giông tố cuộc đời ta cũng ấm lòng hơn
Bạn!
Là chỗ dựa trong giờ phút cô đơn.
TRĂNG
……………………..

Bạn !
Là người sẻ chia những thiệt hơn
Trên đường ta đi lắm nhiều trơn trợt
Bạn là người không bao giờ bỡn cợt
Trên nỗi đau phai lợt tình đời

Không rào đón mọc mời
Nhưng Bạn không rời khi ta trống trải
Tình bạn luôn là mãi mãi
Nơi ta tin để trang trải vui buồn

DTMG

THÁNG 6


THÁNG 6

 


Tháng 6 !
Ai bước đi ?
buồn chi cánh phượng hồng
vụn vỡ
Mưa…!
Giọt buồn trăn trở
Người xoè tay bỡ ngỡ…
hao gầy

Tháng 6 !
Tràn con nước đầy
Cuộc tình dày u uẩn
Hồng tâm ta lẩn quẩn
Vẫn lời ru mênh mang

Nắng tràn đê đi hoang
Phượng chói chang rực rỡ
Sân trường xưa
Loang lở
dường nghe hơi thở
…biệt ly

DỪNG


DỪNG
( Cùng Trăng)


 

Ngày dừng chân…
một nấm mồ
Đôi chân thôi bước, giang hồ thôi say

Với tình là ánh sao mai
Đầu hôm gắn bó, sáng mai riêng mình

Má đào luyến chữ chung tình
van đừng giữ lấy bóng hình lãng du

Trót sinh ra 
kiếp mi tu
Phong trần ngang dọc thiên thu há rằng ?
Đi… khi trả hết 
nợ nần
Trắng tay trang trải nào cần đài trang

Vô minh hồn lại lang thang
Xin đừng ! Thục nữ
…đa mang thềm sầu.

VỀ


VỀ
(Cùng Trăng)


 

Về đi dừng nuối tình anh
một đời ngang dọc, xuân xanh Em tàn

Em về để khỏi ngỡ ngàng

Lỡ duyên con gái mộng vàng ươm mơ
Thênh thang anh với lưng thơ
Thảo nguyên ngút gió, đồi mơ dạt dào

Không duyên ta ngả mũ chào
Hữu duyên anh đợi sau rào giậu thưa
Về đi Em – khi tình chưa
Đắm say, say đắm mây mưa bồng bềnh

Về đi khi sấm vang rền
Tan rồi đêm hội xoàng xềnh ly cay
Lời ru mòn lỡ đêm nay
Tơ hồng lạc mối, chân nai lạc rừng

KHẮC KHOẢI


KHẮC KHOẢI
( Cùng Thu…)

 


Nỗi buồn Em…khắc khoải lạc mùa
Anh cơn gió lùa qua miền trăn trở
Chút giận hờn nghe sao bỡ ngỡ

Nắng hạ buồn, vang thở khúc ve

Dẫu muộn màng xin Em hãy lắng nghe
Ký ức buồn tênh một thời che khuất
Đau… nỗi đau, hương thầm u uất
Cánh phượng vàng chưa dứt rụng rơi

Ta đến tìm nhau, ngày tháng rong chơi
Chiều lỗi nhịp. chơi vơi nắng hạ
Biết thế nào Em ? giữa miền đất lạ
Nghe chênh chao, chút dạ thu buồn.

Nếu cuộc người là những vở tuồng
Giận – thương tựa luồng sóng dữ
Thì Em ơi xin đừng đến thử
“Cả bốn mùa khắc khoải tim loang”

Em biết rồi Em ! anh chỉ là kẻ lang thang
Như loài thú đi hoang, không miền trú ngụ
Chờ chi Em ? bến bờ hội tụ
Dấu hồng phai, trái vụ… sen mùa

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

TRƯỚC VÀ SAU


TRƯỚC VÀ SAU
(Cùng THU...)
 
 
Nào có sự đổi thay…Em !
Trước và sau với anh, Em chỉ là duy nhất
Có thể, có lúc từ anh… 

sự lơ đãng trở thành khuất tất
Chạm đến đời thường riêng 
làm Em phải tủi hờn

Anh hiểu…Ai cũng có một lẽ thường
Như điều tự nhiên 
Thương – Yêu - Hờn - Giận
Nhưng anh biết sự chân tình Em dành cho anh là bất tận
Giống như những giấc mơ ngọt ngào… 
bao bận ru anh

Mãi mãi…
Anh biết nó mang màu xanh
dịu êm đầy ngập tràn cho anh hy vọng
Những khi anh lạc vào đồng cỏ rộng.
Em chỉ lối anh về 
cùng khát vọng yêu thương

Đến ngày, “anh nói – anh phải đi”
Là khi anh biết mình không còn đem về Em hạnh phúc
Đừng trách anh nhé Em…giây phút
Phải chia tay, là lúc anh nhói lòng

Em…! trước sau anh vẫn giữ một lòng

DTMG

RIÊNG TRĂNG


RIÊNG MÌNH

Người gửi tôi…nửa vầng trăng
Gió thương gợn sóng lăn tăn giữa dòng
Chút xanh xưa - ấm cõi lòng
Nào mong, dám đợi – cô phòng đã quen


Nửa đời vất vả, bon chen
Nửa phần còn lại, riêng men rượu sầu
Nào chờ đâu ? - phép nhiệm mầu
Còn gì nguyên vẹn - đục ngầu dối gian

Câu ân tình - thả đi hoang
Trốn nhân gian, trọn đời ngang cùng dọc
Vốn biết rằng - mầm thôi mọc
Giỏ thương người nhé - chớ nhọc… riêng mình


 

TRĂNG !

Trăng gầy vàng vọt xanh xao
Chung đầy…chung cạn nao nao nửa hồn
Bến hư không - Dạ bồn chồn
Câu thơ rơi lại – Sóng cồn cuộn dâng

DTMG

MÔNG LUNG


MÔNG LUNG
(Cùng Thu)
 
 
 

Ừ… !
Chắc cũng chỉ là một thoáng…
thôi Em

Mông lung buồn
Em không viết được
Cuộc trần đi qua với bao điều
mất – được
thì cần gì xưa cũ mốc meo

Nhưng…!
Nếu cần
Em cứ mang theo
Tất cả gieo neo một thời vất vả
Nó là tất cả
Nâng bước chân Em
vượt nghiệt ngã gian truân

Thôi…! Em đừng bâng khuâng
Ngủ đi… đón đợi mùa xuân đem đến
Đừng đợi anh mà…con thuyền xa bến
Quên lối trở về, giấc mộng mị Em

Nỗi niềm trong thơ…anh sẽ đem
Cất vào cái nơi, Em nghe nhịp đập
Giọt café buồn lấp…ngập
Nỗi lòng anh, dưới thập giá đóng đinh

May mốt này vào hạ…nắng lung linh
Ngõ xa hơn…quá tầm tay với
Lối anh cũ xưa chưa kịp tới
Em độc thoại riêng mình
Đếm giọt…café

DTMG

TẬP THƯƠNG


TẬP THƯƠNG
(Cùng Thy)
 


Tôi biết rồi những vòng tròn héo hon
Luôn sắp ngửa như con mạt chược
Cuộc người vốn là những điều mất - được

Xin Người đừng quay ngược lại thời gian

Hãy vững vàng vượt mọi gian nan
Cùng lầm than một thời nông nổi
Hướng tương lai đã đâu cằn cõi
Tập thương... là dấu hỏi do mình


Thuydu

NÓI VỚI NGƯỜI


NÓI VỚI NGƯỜI
(Cùng Trăng)
 

 
Có thể tôi chưa biết !
sự kiêu hãnh từ Người
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng

khoảng trống vẫn còn… âm thầm Người chịu đựng

Trên sân khấu vở tuồng được dựng
Vai bi…luôn tràn ngập nội tâm
Nỗi buồn như cơn mưa lăm răm
diết da khi nào chịu dứt ?

Sự lặng im, càng làm Người thêm bứt rứt
Được gì ?
với những đau nhức ta mang
Thời gian…? !
Có thể hàn gắn những vết thương
Nhưng vết thương lòng…thì cứ ương thầm kín

Ta cứ tự dối ta để hồng tâm lặng nín
Nhưng thật ra ván vương càng kín diết da
Chính lòng ta mới biết rõ ta
Sự lặng im…là quên hay nhớ ?

DTMG

NỖI NHỚ MỒ CÔI


(Cùng Trăng…)

NỖI NHỚ MỒ CÔI

Như Người thôi…khi buồn tôi lại viết
Nên hiểu chắc là…Người cũng như tôi
Nỗi chờ mong, có phải nỗi nhớ mồ côi ?

Để lời thơ, trôi vào da diết

Vâng ! cứ thế đi Người
Cho một ngày…
ly biệt

Cái ngày… ở sự đợi chờ cùng kiệt
Tôi sẽ loãng tan vào miệt vô minh
Trốn nơi vô thường cùng với lặng thinh
Mặc bảy sắc cầu vòng, lung linh huyền ảo

Cái ngày…khi Người bảo
Tôi quay lưng... là lúc bão trong lòng

DTMG

 

ƯỚC

Người ước màu tinh khôi ! ?
Giữa đồng xanh, rất xanh ngày mới
Khát vọng - Ước mơ…ai cũng thiết tha vươn tới
Như đợi một vòng tay, với trọn thương yêu

Tôi cũng có khi…
ước thời gian đừng phũ rong rêu
Ước một bờ môi, lạc hồn xiêu phách
Nhưng…! 
Dòng đời còn nhiều khoảng cách
Nên gần hoá xa… cách trở mấy con đò

DTMG