Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Lệch



Lệch!
Lệch chăn
Nhớ...
Ấm hơi người
Mùa xuân lệch
Gió chơi vơi
Se buồn
Giọt nắng lệch
Tím hoàng hôn
Tình yêu lệch lối
Ta còn nhau không?
nhà thơ Ngọc Yến Huỳnh
chếch trăng
nửa nguyệt…
gác buồn
“Lệch chăn”
se lạnh
từng luồng thu phong
Tình lệch về phía
mênh mông
Tim lệch
về góc
trống không miền buồn.
Nhà thơ Tran Du Thuy
Vâng tôi vừa ngồi học thu thanh qua một cái trang thiết bị đã cũ vừa giở từng bài thơ của chị Ngọc Yến Huỳnh ra đọc và ngâm nó trên nền nhạc dân tộc.
Bài thơ viết thật hay và rất "tình"...cái tình ở đây là nó đã nói đúng cái mà tác giả muốn nói. Đúng như thế chỉ có mấy câu thơ mà nói "đúng tim" cái "Lệch" ở đau đó...
Tôi lại đọc bài thơ họa của một thi sĩ nào đó phía dưới với cái tên không có dấu...đầy tính ẩn dụ và khó luận ra tên thật. Nhưng dù là họa lại bài thơ của chị Huỳnh Yến Ngọc thì nó cũng lại là một tiếng lòng. Mạn phép họ tôi ngâm theo cách nói chuyện...tự nhiên mộc mạc như thế và thấy nó có chung một cái tên "Lệch" cũng tuyệt vời.
Tôi bật cái amly lên...ừ rất mộc để thấy một cái "Lệch" ở đời, ở mỗi người và có thể ở tôi, anh, chị và các bạn.
Ừ có khi thế nhỉ...chết khéo lại "lệch" thì bỏ...mợ!!!
Chắc giờ này chị đã ngủ...chắc chưa đâu. Chị bảo...chị ngóng bài thơ ngâm của Hòa mà.
Chị kính yêu...một tiếng hò lay lắt trên sông vắng
Có tiếng bài thơ "Lệch" của chị cùng theo...
Trong veo một tiếng lòng...
Đêm bên ấy đã khuya lắm
Bên này đã tối và rét cóng
Nghe "Lệch" để nhớ nhà!
Trần Minh Hòa
kính tặng chị kính yêu Huỳnh Ngọc Yến
11-12-2015

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Lời bi


Nhớ và quên

NHỚ VÀ QUÊN
Có những điều đáng nhớ
Mà sao ta lại quên
Có những lúc hững hờ
Nỗi nhớ lại ập đến
Một trời đầy kỷ niệm
Sao người mãi đi tìm
Nhớ buổi hoàng hôn tím
Mỏi rồi đôi cánh chim
Con đường xưa năm nào
Hàng me vẫy tay chào
Lá vàng vương trên áo
Nhớ lời yêu ngọt ngào
Em quên ngày xưa ấy
Thuở tóc gió thôi bay
Nhớ đôi bờ vai gầy
Má ửng hồng thơ ngây
Chuyện đời quên và nhớ
Tình cờ gặp ngó lơ
Dẫu muôn vàn cách trở
Ta quên rồi ... giấc mơ

Hiệp Kim Áo Tím

Đừng…
ừ! người cứ quên đi
nhớ chi mùa kỷ niệm
hồn tôi chừ chết liệm
tiết kiệm cả thương yêu
số phần tôi hẩm hiu
rong riêu đời đá sỏi
trái tim đà cằn cỗi
người hờn dỗi làm chi
ừ! người cứ đi đi
tôi có khi đã chết
tình ư!? giờ chấm hết
loang vết buồn tháng năm
người đừng gắng, đừng thăm
khoảng trời xưa dấu ái
lỡ rồi duyên ngang trái
mình tôi hái trái buồn
xin quên hết ngọn nguồn
quên vui buồn, hờn giận
cuộc tôi đời lận đận
người đừng nhé bận tâm
Duthuymiengiang

Dối

Dối…

Em là hoa hay bóng hoa?
Long lanh sương đọng
Mưa nhòa, nắng phai
Thời gian đong đếm mệt nhoài
Chút nương náu
Gánh đọa đày yêu thương

Cành nhan sắc tựa vô thường
Đóa hư không
Trĩu vấn vương
Mơ hồ…
Đêm chong đêm
Trắng
Đợi chờ
Ngày phơi ngày
Vắng
Vật vờ hương bay

Cõi người
Trót lỡ đắm say
Tình trăm năm
Vắt chưa đầy trái tim!

Ngọc Yến Huỳnh

Nguyệt…

Em là nguyệt hay bóng nguyệt
vạnh tròn, tàn khuyết
mãnh liệt, ngu ngơ
làm cho thi sĩ dại khờ
hồn khao khát
tim vật vờ… lêu xêu

dát vàng ru giấc bồng phiêu
hồn quang gánh
giấc mơ yêu
ngập đầy…
vận ngữ thơ
tỏa
phơi bày
lời châu rơi
rớt
đọa đày nhân gian

cuộc trần
sinh kiếp đa mang
đành thôi vậy
chút ngổn ngang…cùng tình!

Duthuymiengiang

Trống

Trống...

Lòng tôi căn phòng trống
Xin đừng tạt gió vào
Bốn bề không kín cửa
Ngày rã mục đời nhau...

Đừng mang hương hoa lại
Giấc mơ xưa nát nhàu
Tình khô nên vỡ vụn
Nước mắt làm gì?
Đau!

Tôi một đời không thấy
Thì tìm gì?
Nơi đâu?
Tôi một đời không biết
Thì cần gì?
Về sau?

Ừ, mưa rồi sẽ tạnh
Ngày mới lại tươi màu
Sao lòng tôi vẫn trống
Buồn ơi, đừng khua nhau!




Vắng…

lời thì thầm nghe đau
chênh chao mùa trống vắng
phải tình là rất ngắn
đêm trắng hồn rỗng không

ai mòn mỏi đợi trông
giấc hư không huyễn hoặc
tình đau tình phó mặc
đời khúc ngoặc… quạnh
…mông

phận một đời ruổi rong
hỏi thiết gì?
tìm kiếm!
tôi nửa đời từng nếm
biết còn đau!
vậy không?

gió ơi gió mênh mông
mang đêm đông hoang lạnh
tình trót rồi bất hạnh
xin buồn chạnh thôi va!

Duthuymiengiang

Gửi người tình thua

GỞI NGƯỜI TÌNH THUA

Này anh...tôi chỉ là cơn gió.
Lỡ đi hoang lên chốn thiên đàng.
Rồi một hôm bị đày xuống phố.
Vô tình làm cơn mộng đời anh.
.
Hồn tôi đây còn vài mảnh nhỏ.
Vá làm sao cho được đời ai.
Thôi thì tôi xin nhờ lá cỏ.
Vá dùm anh một mối duyên sau.
.
Để ngày mai không còn tôi nữa.
Lệ khô ai chia xẻ cùng người.
Nếu thấy buồn xin anh đừng khóc.
Bởi chẳng thể nào,chẳng thể nào...
...( tôi dỗ được đời ai...)


Xin người…

Xin người đừng làm ngọn gió
đem tôi đi về “chốn thiên đàng”*
cũng xin mà đừng làm con nắng
sưởi hồn tôi trong cõi phế hoang
trái tim tôi tự lâu đã chết
đang đi vào hồi kết cuộc trần
mai này thôi cận kề với cỏ
thì cần chi duyên nợ thanh tân
Hồn tôi ư!? chỉ còn “mảnh nhỏ”*
Van người mà đừng tỏ, đừng bày
“nếu thấy buồn”* cũng đừng than khóc
xác thân tôi mục rữa từng ngày
(…đừng dẫm lên tôi dưới gót hài
đừng dỗ tôi giọt dài mi lệ.)

(*Lê Uyên Phương)
Duthuymiengiang

Nắng xưa

NẮNG XƯA
*
Nắng có còn về đêm nay nữa không
sao nắng mất xuân thì cho tim héo
nắng dậy trễ nên chiêm bao thật rỗng
nắng không hồng như thuở mới biết yêu
*
Em cũng dại khờ nghe thơ quyến rũ
ôm tim mình đưa tặng hết cho anh
ngày chưa anh, nó với em vô chủ
giờ thương nhiều nên mắt nó long lanh
*****
Trời đang xanh, chợt mây đùn, tím thẩm
rồi buồn buồn rũ xuống những rào mưa
em không kịp gom tình vào địa cấm
chờ mưa khô lúc ấm lạnh giao mùa
*
Mưa cũng tệ, hùa mây làm mắt khóc
nhớ chuyện người đi lạc chốn thiên thai
tuyệt như bóng nắng xưa vờn trên tóc
nắng xa rồi nên tóc trắng màu mây
*
Đêm thao thức, ngồi thảo thơ, nhớ nắng
nắng thôi về nên mặn chảy quanh tròng
em úp mặt gối đầu lên khuya lặng
nghe chân buồn chạy trên phím mùa Đông

Đông hương

Cùng nắng

Này tia nắng sao mãi đi rong
để hồn ai trống không hoang lạnh
nắng quên về tim ta trống rỗng
đêm hoang mơ vùi giấc tình xanh
ta ngù ngờ lạc từ, lạc ngữ
dòng thơ buồn ướm thử tình ai
thuở chưa quen biết tim “vô chủ”
nên hẹn hò ấp ủ vùi say
*****
Tình đang nồng, bất chợt về giông bão
phủ dập dồn hai nẻo chia ly
yêu chưa kịp thử mùa trái cấm
chừ âm thầm ôm mối tình si
dòng dư lệ xin ai đừng khóc
nắng tắt rồi đêm cũ lẻ loi
ta mình ta ngồi buồn một góc
hỏi mây trời có tự dừng trôi
có về không!? giùm ta chút nắng
hong khô mi giọt mặn “quanh tròng”*
sưởi tim ai xua hồn trống vắng
lời tự tình bừng ấm tim trong
(*Đông Hương)
Duthuymiengiang

Lục bát đông


Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Mai ta đi

Mai ta đi
mai ta đi… hỏi bạn bè còn mấy đứa
tiển đưa ta về lòng đất lạnh căm
nào phải cuộc người ai cũng được trăm năm
ai cũng được bóng râm phủ nắng

mai ta đi… tìm miền hoang vắng
bởi cuộc trần rất ngắn mà thôi
tình nghĩa ư!? chỉ một dòng trôi
lòng người bạc vôi, dối gian gian dối
mai ta đi… thời gian tiếp nối
chẳng một lời trăn trối cùng ai
dưới mồ sâu trả hết nợ vay
quên những ai… thay lòng đổi dạ
mai ta đi… có chi là lạ
kiếp người mà vật vạ không nguôi
nhắm mắt rồi tất cả buông xuôi
hết buồn vui đời cơn gió thoảng.
Duthuymiengiang

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Ngày xưa


Không đề

KHÔNG ĐỀ CHO TA

Cứ rưng rức ở trong ngực trái, có điều gì nhoà nhạt ở trong tim. Nhìn qua ô cửa gió lặng im, cây trút lá mà âm thầm mê mải. Trăng thượng tuần sao hình như tê tái xanh ngắt mùa xanh ngắt cả sương đêm. ta nghĩ gì đây khi ngọn cỏ yếu mềm mà sương muối cứ phủ đầy cỏ dại. Cứ trăn trở với bóng đêm khắc khoải cứ phiêu du trên đỉnh cõi phù vân, cứ hỏi lòng sao lại thấy bâng khuâng, con dố
c vắng lại gọi mời thao thiết.

Đường có dài mà gió chiều thổi ngược, xá gì đâu gai góc vẫn tung hoành, Cứ dặn mình tùng bách với phiêu linh, con sóng lớn đã bao mùa vượt thác . Khói thời gian cứ thầm thì chết nhát mà cõi người còn bao nỗi điêu linh, vẫn nghênh ngang chân bước dẫu độc hành, vẫn mê mải vẫn băng mình đi phía trước

Có đôi lúc giật mình tự hỏi: màu xuân xanh còn đó hoặc tàn phai,
đếm thời gian trăn trở khách trang đài, mây vẫn trắng và trái tim thổn thức. Có đôi lúc nhìn cuộc đời rất mực, muốn vô tư như thuở mới lên ba, cứ xôn xao hoa cỏ với ngọc ngà, quên bằng hết những muộn phiền cay đắng.Có lẽ nào gió giông không phẳng lặng, cuộc hải hành đã đến lúc hoan ca, ta vẫn là ta trên bão tố phong ba, cười trong nắng và thấy mình trẻ lại

P/S: Tự động viên mình trước lúc tác chiến kkkkaaa

Nga Vũ


KHÔNG ĐỀ CHO NGƯỜI…

Có gì đó dường như ngang trái, tim quặn đau tê tái khôn cùng, đêm ma trơi ánh lửa bập bùng, như săn lùng ức oan tiền kiếp. Nguyệt tận tàn ru ta ngủ thiếp, ngày liền đêm tiếp nối cõi vong linh, thân cỏ ma đâu thiết nhục vinh, chẳng trông bình minh chỉ là chốn tạm. Giữa cuộc trần mấy lần va chạm, nào dám lạm bàn thay trắng đổi đen, chỉ dối - chỉ gian chằng chịt đan xen, “không đề cho ta”* hờn ghen trách móc.

Vốn dĩ từng chịu ơn mưa mốc, ngại chi đâu bão lốc cuồng phong, bước tung hoành làm một kẻ ngông, chân ruổi rong năm châu bốn bể. Bụi phong trần đâu đà đáng kể, cõi ăn năn …mặc! há xá gì, bất cần nương tìm chốn dựa nơi tì, được mất chẳng bì chân mê mãi.

Cũng có lúc chùng chân gối mỏi, tóc phủ sương vấn hỏi thời gian,
mặt đối lòng với những ngổn ngang, chờ giây phút sang trang trăn trở.Cũng có lúc ghìm từng hơi thở, mong quay về cái thuở lên năm, sống vô tư quên hết oái oăm, vui thi hoạ cùng dăm câu chữ.
chẳng lẽ từng cởi bao con sóng dữ, lại không còn là ta sao quân tử giữa trời,vẫn hiển hiện đó mà ánh mắt sáng ngời, sót lưu lại một thời tuổi trẻ.


(*Nga Vũ)
P/S: bắt trước Nga Vũ cưa sừng làm nghé…kakaka
Duthuymiengiang

Bụi trần

BỤI TRẦN...

An nhàn bước một cuộc dạo chơi
Khoát áo trầm luân bám bụi đời
Thấy mộng thơ trào như muốn tỏ

Nhìn xem thế sự ngại buông lời
Dư thừa con chữ còn chưa tới
Thiếu thốn lời kinh lại đã bày
Ngất ngưỡng xung quanh miền khôn dại
Mơ lòng mấy lúc được thảnh thơi....

Ái Thơ


Cuộc người…

cuộc người ư!? mấy lúc thảnh thơi
vừa ló bình minh đã tối trời
dại khôn bể rộng ai nào tỏ
đen trắng bày phân được mấy lời
hụt câu thiếu chữ cào bươi bới
thừa thãi dăm ba chút bi hài
ngông nghênh, ngốc nghếch đua thi chạy
bụi trần lỡ dại gót trang đài.

Duthuymiengiang


Đã biết trầm luân thiên định rồi
thì thôi không dại chỉ mình thôi
khôn mà nghịch thiên là khôn dại
dại mà nhân oán là ác khôn
thì thôi cứ kẹt mà chưa dứt
chậm lại mà đi trầm ngâm thôi
thiên định người đi ai biết chạy
trời kêu bảo chạy thủng thẳng đi.....

Ái Thơ


biết con sông bên lở bên lồi
dại khôn thì chọn một bên thôi
dại mà được sống thì nên dại
khôn phải ba bôn ứ thèm khôn
kẹt nhau phận số làm sao đứt
nhanh chậm chỉ làm ray rứt thôi
trời bảo chạy đi đừng chạy lại
ta vì trót dại mãi bạc vôi

Duthuymien giang

Lỡ tình

MỘT NỬA RÊU PHONG

Em đi để lại tình sầu
Trang thơ rách nửa giấy nhàu mực loang
Sao đành bẻ nửa trăng vàng?

Nửa em bỏ lại úa tàn héo hon
Mây buồn, rủ gió về non
Tôi buồn, về gói nửa hồn rêu phong
Nửa hồn theo sáo sang sông
Đậu bên bờ giậu để còn thấy em
Ngày chông chênh, tháng chông chênh
Nửa hồn rêu phủ có quên được người?


XUÂN KHUÊ


Lỡ tình

phủ rêu thành quách hoang tàn
người đi để lại ngỡ ngàng trong ta
mực loang câu chữ diết da
chữ tình, chữ nghĩa thuở xa chung hoà
chừ buồn trăng cũng xế tà
nửa tôi đánh mất thật thà từ ai
rượu nào mà rượu chẳng say
lỡ tình nào chẳng đắng cay võ vàng
xửa xưa thiếp thiếp, chàng chàng
chừ thì ngã rẽ đôi đàng lẻ loi.


Duthuymiengiang

Đợi chờ


Đợi Chờ___

Lặng lẽ em đợi bên song
Cớ sao anh lại trách lòng em thay
Nơi đây ôm nhưng tháng ngày
Đợi chờ anh đó...một ngày nên đôi!


Tím Thương


Đợi chi…

Anh chỉ là một dòng trôi
đợi chi em để viền môi nhạt nhoà
trái tim em vốn thật thà
đừng chờ anh nữa để mà… thêm đau

DTMG

_Hình Như___

Hình như thế......hình như mình xa lắm...!
Chẳng ngọt ngào say đắm giống như xưa
Sự quan tâm...hình như... cũng dư thừa
Nên khoảng cách cứ đưa mình xa mãi!

Hình như thế.... hình như ta ngần ngại
Nói lời yêu mà cứ phải rụt dè
Chuyện vui buồn không còn kể nhau nghe
Lời thăm hỏi chẳng mặn mà như trước

Hình như mình....đang rẻ hai lối ngược
Chẳng còn vui như cái thuở ban đầu
Kỷ niệm nào hai đứa chợt quên mau
Hình như thế..... đã đưa ta xa mãi...!!

TB


Ta nhận ra

ta nhận ra… nỗi buồn xa ngái
tiếng thân thương dấu ái phai tàn
đợi chờ trong đêm vắng võ vàng
giọt nào rơi hai hàng mi lệ

ta nhận ra… lời xưa ước thệ
chừ trôi nhanh mặc kệ đợi chờ
lời nói yêu một thuở dại khờ
giờ chỉ chiếc bóng mờ hun hút

ta nhận ra…dường đà tới lúc
không còn nhau như phút ban đầu
người cho ta một góc nhiệm mầu
giờ ngăn hai nhịp cầu…chia cách.

DTMG

À

À ! 
mùa thu vẫn chưa đi 
là cánh gió phiêu du gọi lá về với cội 
ta ngỡ mùa đông tới 
lại băn khoăn


À !
mùa chẳng thiết dừng chân
khi biết những cơn mưa ồn ào
tranh giành với nắng
khoe từng hạt nặng
cho chiều giận hờn vo cụm những đám mây

À !
rồi cũng qua hết một ngày
bóng thời gian mải miết chạy theo mùa
bỏ rơi miền quá khứ
chiều rất bình yên
sao từng bầy chim di trú ?
bỏ ta ngồi với bóng mình
yên lặng giữa mông lung

À !
có một nỗi nhớ rớt lưng chừng ...


Huỳnh Gia



Ừ !

đông vẫn còn chưa về
thu tiếc nuối sót lá vàng chưa rơi rụng
ta nghe tình vỡ vụn
hút miền đau

Ừ !
mùa chẳng chịu qua mau
phút giây ngán ngao hồn cô phụ
hoa vàng mấy nụ
nở muộn khoe mình
níu kéo thời gian vương vấn góc tàn thu

Ừ !
đợi chờ chi một khúc ru
qua rồi cái thời ngơ ngu con trẻ
ríu tít đàn nâu sẻ
sáng trời tịnh yên
giá như có một miền riêng
khu vườn mãn viên mơ ước
ta bước vào…mông mênh

Ừ !
có một cái tên không phai nhạt…


Duthuymiengiang

Mùa


Mỏng manh


GIẤC MƠ BÊN NGƯỜI

Anh - cơn lốc bước ra từ gió bụi
Áo phong sương vương đọng sao trời
Ào đến trong đêm nồng vời vợi 

Đưa giấc em về giã biệt mù khơi

Quà cho em đây hạt sương rơi
Anh lấy từ bông hoa dịu hiền của đất
Quà cho em tấm khăn choàng mỏng nhất
Là ánh trăng vàng gió dát thành thơ
Giữ riêng anh thô nhám hải hồ
Và bao nhớ thương giấu thầm trong ngực

Đêm liêu trai bao điều thao thức
Lãng đãng mây trời ngan ngát dạ hương
Gió vi vu ca khúc nghê thường
Vạn vật du dương thiên đường hạnh phúc
***

Và mai đến ... bình minh thúc giục
Lặng lẽ anh đi gió núi mây ngàn
Nụ cười em nước mắt chan chan
Giấc mơ bên người muôn kiếp vương mang...

Hương Hoàng

Mỏng manh…

anh - chỉ là “cơn lốc”* thoáng qua
xin em đừng chạm va để nhoà mi lệ
nào dám đâu anh buông câu ước thệ
em mặc kệ đi một cánh chim di

“quà cho em ư!?” chỉ là đến rồi đi
để lại những nghĩ suy…trăn trở
“quà cho em ư!?”* chỉ là bỡ ngỡ
một vận thơ, một hơi thở mỏng manh
em! cuộc trần không phải là một bức tranh
với gam màu nắng hanh…ấm áp

ta biết em… đang đi qua miền bão táp
trái tim đau lấm láp cõi trần ai
nhưng em hãy tin vào một ngày mai
hạnh phúc hồi lai… thương yêu mới cũ

biết sao em!? điều gì cho ta đủ
khi giấc mơ phủ bóng mây mù
thứ tha nhé em đừng giữ lấy hận thù
đừng tự nhốt mình vào góc tù ái…ố


Duthuymiengiang

Bùa mê



Chướng...
Đôi khi lòng thôi độ lượng
Ta toan hờn giận chính mình
Gió cút côi tràn đêm lạnh 
Nghìn trùng níu một làn hương
Năm tháng cợt cười ảo mộng
Đời luân phiên những cạn cùng
Cút bắt – Trò chơi trống rổng
Dại khờ tay giữ mùa thương
Lọc bớt niềm tin giả trá
Ngấm say vị đắng đèo bồng
Rủ bỏ thời gian tất tả
Buông mình mây trắng mênh mông
Một thoáng lòng ta chợt lạ
Lắng nghe xao xuyến vỗ về
Có phải trái tim mặc cả
Thách người vấp thử bùa mê!
Ngọc Yến Huỳnh

Bùa mê
Ta nào dám “thử bùa mê”*
thử chân quê thời con trẻ
thử tháng ngày thân đơn lẻ
cùng mùa nâu sẻ khẽ khàng
em “độ lượng” – ta ngỡ ngàng
chút nắng vàng đông sưởi ấm
mắt em còn vương lấm thấm
giọt nào say đắm hồn ta
niềm tin ư!? chừ đã xa
với những chạm va trần tục
ta từng một lần ngả gục
trong dòng trôi đục nhân gian
một thoáng thôi hồn đa mang
đời lang thang không bờ bến
van em đừng bao giờ đến
“thử bùa mê”* trìu mến…ta
Duthuymiengiang

Em đừng trách...

ĐỪNG TRÁCH MÙA THU
Có phải mùa Thu
làm ta buồn đến vậy?
Hay bởi ai xa rồi nên tim thấy vấn vương
Tháng năm qua dần... lòng cứ mãi nhớ thương
Thân tàn xơ xác, hư hao và ... loang lổ
Phải làm gì đây... giữa trăm ngàn đổ vỡ
Biết đến bao giờ... nối được giấc mơ xưa
Cứ tự hỏi lòng...
mình đã hết yêu chưa?
Sao hoang mang mãi giữa hai miền quên nhớ
Có phải mùa Thu
gieo giọt sầu trăn trở
Hay bởi do người...
quên tình ... say bước phiêu du
Để lại nơi này... mắt huyền đẫm ướt sương Thu
Chờ người trở lại
thấy rười rượi buồn... thăm thẳm
Có phải mùa Thu
mang gió mưa về làm giông bão?
Hay bởi quá yêu người... nên lòng cuồn cuộn sóng tình si
Mà tay yếu mềm không níu giữ nỗi bước ai đi
Nên đành vuột mất... rồi dỗi hờn Thu nghiệt ngã
Thôi đừng trách chi
mùa Thu không đến buồn tơi tả
Chỉ bởi ta sầu nên lá rụng cũng thấy lòng đau
Kiếp này không vẹn tròn thì hẹn lại duyên sau
Ngàn năm vẫn thế...
Thu mãi dịu dàng
dệt lên những sợi tình say đắm

Em đừng trách mùa Thu
Ừ! Em đừng trách mùa thu
đừng ru khúc ru xa ngái
nào phải tại anh xa, mà tại cuộc đời ngang trái
nên làm tim nhau
tê tái đến khôn cùng
Làm gì giờ em… giữa sóng bão chập chùng?
nơi phía tận cùng…thương đau đổ vỡ
chỉ biết lắng nghe
trong từng nhịp thở
dấu xa xưa trăn trở…nhớ quên
Hỏi ai đã đặt mùa Thu với một cái tên?
mùa của chênh vênh
da diết
chắc tại bởi… mặt hồ Thu xanh biếc
soi bóng nhau
nuối tiếc
cuộc tình xa
Hay tại mùa Thu vọng khúc ngân nga
du dương thiết tha…mối tình si, nghiệt ngã
chiếc lá vàng rơi giữa buổi chiều vội vã
ta - em mỗi đứa một ngả đường
Thôi trách chi em…
đời vốn vô thường
với bao chán chường một thời được mất
lau đi em giọt rơi đau thắt
phía chiều buông
thu tím ngắt
tình nhau…
Thuydu

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Cạn


Tôi về tìm lại dấu xưa

TÔI VỀ TÌM LẠI…DẤU XƯA

Người tìm một vận thơ đời
quanh năm cùng những rối bời, xót xa
tôi về nuối tiếc đêm qua

ánh nhìn đắm đuối, thiết tha chuyện mình

người đi tìm giữa chùng chình
hỏi rằng gió có chung tình cùng mây
tôi về gom nhặt đá xây
lâu đài tình ái cùng cây si trồng



người buồn với phận má hồng 
phấn son quên điểm cõi lòng nát tan
tôi về ươm lại chứa chan
ngày xưa đánh mất dấu trang học trò

đêm thoại huyền - lẻ cánh cò
sông trăng còn đó con đò về đâu ?
tôi từng ngụp lặn bể dâu
đông hương ngõ trúc hút sâu nỗi niềm

người đi nhặt lá bên thềm
mơ hồng nồng rượu ủ mềm quanh năm
nắng ơi ! xin ghé vào thăm
cho tôi hỏi nhỏ trăm năm cuộc mình


Duthuymiengiang

Gọi

Đi qua thanh xuân
Em giữ được gì cho riêng mình trong những tháng năm còn lại
Có chăng niềm khắc khoải
Chông chênh mọi nẻo đường không thấy điểm dừng chân.
Một lần rồi một lần xa hơn

Tiếng gọi nhau vỡ lòng chiều thăm thẳm
Bàn tay chưa kịp nắm
Giấc mơ êm cũng lạc lối không về...


Nhất Chi Mai


Gọi

Em! nào phải anh không về
lời thề xưa anh vẫn nhớ mà theo tháng năm vẫn chưa phai nhạt
chỉ lỡ lầm một lần lối lạc
nên chừ chông chênh tựa cánh hạt hút mãi tận ngàn xa
xin hãy để cho anh được thốt ra
lời nói diết da âm ba đồng vọng
anh sẽ lại về bên em nơi đồng cỏ rộng
lại cùng nhau dệt giấc mộng thường…


Duthuymiengiang

Đọng chút xôn xao

SAU NHỮNG GIẤC MƠ BUỒN

sau những giấc mơ buồn làm ướt nhàu mép gối
sau tất cả rã rời của đêm tối cô đơn
tôi ru ấm trái tim mình bằng khoảnh khắc tự choàng
hôn
này mái tóc, này bàn tay...tôi hôn tôi lặng lẽ
sau giấc ngủ đau, ngày vẫn non màu lá
hương vẫn hương, gió vẫn gió vô cùng
tôi chẳng trách đời tôi phai nhạt nữa
những bạc lòng xin trả lại phía vô tâm!
tôi choàng hôn tôi...cho thấu hết nỗi quạnh lòng
chiêm bao ấy dẫu nao buồn, tôi van tôi đừng xoá
nhớ và nhớ..., và đau..., đau cho hết niềm đau chan
chứa
tôi cày nát cày sâu cho thấm đẫm hoang tàn!
sau ngộp đắng của đêm, tôi rồi sẽ như ngọn gió, mãi
mơn man
nào đâu chỉ là thương, đâu chỉ là yêu, đâu chỉ là xao
động
đâu chỉ là trao, đâu chỉ chờ đón nhận
sau trĩu nặng bứt rời, tôi sẽ sống, mặn mà hơn
tôi trải cạn đời tôi sau những giấc mơ buồn
đêm lỡ rạn, thì ngày ơi, xin mượt sáng
phút lịm chết, tôi đền lại tôi bằng ngàn giây nao nức
sống
những ngàn giây hơi thở quyện ngàn say...
tôi-sống-cạn-cùn-tôi, dẫu có thể mai này
lại là những đêm đau những chiêm bao ướt nhàu mép
gối!

Đinh Thị Thu Vân

Đọng chút xôn xao

Người nén nỗi đau “sau những giấc mơ buồn”*
đếm từng khắc cô đơn bằng lòng vị thứ
tự ru mình với miền ngọt ngào có nơi quá khứ
ủi an tình, bằng ngàn ngàn câu tứ…chênh chao
dẫu biết giữa chập chờn còn đọng chút xôn xao
từ những nụ hôn một thời xửa xưa trao dịu ngọt
không trách đời, chẳng trách giọt nắng chiều vàng vọt
ghìm đắng lòng…đau buốt tiếng mọt đêm.
trong giấc chiêm bao choàng ôm tìm hơi thở ấm êm
bởi nỗi đau đã đầy rồi chừ có thêm cũng vậy
nhớ quên khơi nguồn… buồng tim trổi dậy
xới tung ký ức bạc lòng chẳng che đậy trắng đen
giữa lạc loài có thể người đã dần quen
cuộc trần bon chen, lọc lừa…nguỵ biện
tận sâu trong trái tim đau chứa đầy lòng thánh thiện
bao dung…hiển hiện…
từ tâm
trải cạn đời người mày mò đi tìm một bóng râm
ngày mù mịt chỉ xin đêm một lần đong khao khát
chấp nhận đổi… mặc gót chân phũ phàng dẫm nát
vẫn mơ yêu…dù chốc lát…mà thôi
có không một ngày sao sẽ đổi ngôi?
không còn dòng trôi với “những đêm đau…ướt nhàu mép gối”*
(*Đinh Thị Thu Vân)
Duthuymiengiang

Còn sót nỗi buồn


Tình nhớ


Tình ru


RU TÌNH 5

ta ngẩn ngơ như cánh chim lạc bạn
ngược đường chiều mang nặng nỗi niềm riêng
gió mưa làm đôi cánh nhỏ chao nghiêng

tim run rẩy, co ro trong giông bão

ta lẻ loi cánh vạt đêm khắc khoải
mãi riêng mình in bóng nước liêu xiêu
chẳng còn gì ngoài một nỗi hắt hiu
lây lất sống qua năm dài tháng rộng

ta - chiếc bóng vật vờ trong cõi mộng
cố tìm đường len vào giấc mơ anh
anh hững hờ, bóng lại quá mong manh
nên cứ mãi hoài bơ vơ khắc khoải

rồi lặng lẽ với cuộc đời ngang trái
se sắt lòng trăn trở nhớ miên man
mỏi mòn rơi giữa đổ nát hoang tàn
trong quạnh quẽ vùi chôn niềm khao khát

và khoắt khuây ôm cõi lòng tan nát
vương bên đời mãi một nỗi bâng khuâng
gói sầu thương nhẹ bước trên đường trần
như phiến đá vạn kiếp sầu rêu phủ


Hương Ngọc Lan


Tình ru

Tình ơi hởi…khúc ru nào là đủ
ru ta vào giấc ngủ giá băng
một lời thôi xin cho được trối trăn
đêm ăn năn đợi chờ mùa xám hối

người lẻ loi riêng ta thì một lối
lầm lủi đi trong bóng tối đoạ đày
tìm nhớ thương, tìm chút hình hài
sao tháng ngày mãi xa thăm thẳm

người chiếc bóng ta hồn thắm đẫm
giấc mơ ư? chỉ tẩm nỗi buồn đau
hỏi liệu rằng có được ngày sau
hay lại rơi…chênh chao…khắc khoải

ta vốn mà chỉ là dòng chảy
trôi lang thang trong dải ngân hà
xin người đừng một phút mặn mà
rồi chỉ thôi phù du ngang trái

trái tình người ta nào dám hái
bởi huyệt sâu chờ chực đợi ta
ngày mai này nơi bãi tha ma
bia mộ ta thời gian rêu phủ

Duthuymiengiang

Có còn không

Gọi khàn hơi năm tháng cũ không về
Ta có một mảng đời xưa thất lạc
Gọi khàn hơi năm tháng cũ không về
Đợi băng kín vết thương thời dâu bể
Tìm về sông xin sóng trắng dung thân
Kìa đất rộng
Kìa trời cao, gió lộng…
Phút náu nương sao vẫn cứ ngại ngần
Ta chỉ muốn thêm một dòng nước mắt
Đủ nao lòng
Đủ ấm lạnh dừng chân
Sao chỉ thấy giữa điệp trùng dối trá
Người với người vẫn ngăn cách
Phân vân
Đêm tùy tiện nhốt ta vào bóng tối
Lòng đã khô không khóc nỗi một lần…
Năm tháng cũ về đâu, năm tháng cũ?
Gọi khàn hơi, ta đã gọi khàn hơi!

CÓ CÒN KHÔNG ?
Người thất lạc mảng đời xưa cũ
Ta vô tình đánh rớt thuở xanh xưa
Hai chúng ta từng tìm lại trong mưa
Chút hương xưa của tháng ngày năm cũ
Biết biển rộng
Sóng to, mây vần vũ…
Ngày chia xa trời phũ bão giông
Cố lần tìm một ánh mắt trong
Có còn không
những khát mong nguyên thuỷ
Nơi cuộc trần chứa ghét ghen, ít kỷ
Dẫm đạp nhau, bất chấp những
thật chân
Lưỡi đầu môi dạ dạ…vâng vâng
Sâu tâm thức dâng mầm phản trắc
“năm tháng cũ” với không không - sắc sắc
Lời gọi nhau, nghe tím ngắt cuộc mình.
Thuydu

Kẻ điên anh


Người điên!

Người ta gọi anh: điên.
Tôi chỉ thấy anh hồn nhiên sống
Không mặt nạ 

Không trả treo, mặc cả
Giữa dòng đời cứ thế mà trôi.

Chúng tôi phủ mặt nạ khắp nơi
Những lời nói
Những nụ cười
Phải vừa lòng thiên hạ
Vinh danh đạo đức, thế nhưng lắm lúc dối lòng.

Anh thì không!
Đói xòe tay xin
Vui ngồi ca hát
Nắng trời hay bóng mát
Một mình đùa với trò chơi.

Chẳng bận lòng tình đời lúc đầy vơi
Chẳng nặng gánh lo âu giàu sang, vinh hiển
Chẳng đánh bóng tuổi tên
Chẳng ngợi ca cống hiến
Sống nhẹ nhàng
Lòng thong dong.

Bao nhiêu người ngộ được Sắc – Không
Biết sống, biết yêu, biết cho, biết nhận…
Biết thứ tha, biết quên hờn giận..

Anh cho tôi cách sống
Tôi tự hỏi lòng
Người điên hay tôi điên!
Ngọc Yến Huỳnh

Kẻ điên…anh!

Không! Anh là kẻ điên thật mà em
Cứ nhìn kỹ đi rồi em sẽ thấy
Kẻ điên như anh
nên không hề biết lấy
Tình yêu em trao… bấy lâu rồi.

Người điên mà em, nên chấp nhận
…những thiệt thòi
Không mặc cả, không vòi, không vĩnh
Và người điên thì hẵng rồi nào tỉnh
Khóc…cười như thằng say xỉn vậy thôi

Người điên thì không biết trét phấn, bôi vôi
Mặt thường luốc lem, tóc chẳng ngôi…bù rối
Người điên anh chẳng bao giờ nối dối
Buồn - vui. Tối… băng đá giường nằm.

Anh người điên không muốn tỏ như ánh trăng rằm
Mặc nhân thế người nằm kẻ đứng
Cũng chẳng bao giờ làm nhân chứng
Trong cuộc thiệt hơn điêu đứng, lọc lừa

Thử làm người điên đi em
rồi sẽ thấy mình không thừa
Vô tư như vừa qua giấc ngủ
Người điên đâu biết gì mới cũ
Không giận hờn; thiếu đủ …cho qua

Có điều người điên cũng là người ta
Nên biết đời thường vốn cũng điên, cũng dại.

Thuydu

Chiều tà

Chiều tà


Ngày tích lũy hóa thạch câm lặng 
Chiều buông tay truy cập vấn em 
Từng ký tự lăn rơi 
Từng nát nhàu trả lại 
Em như người thừa trong đời anh mê mải 

Không biết khi nào giao nhau. 


RG1N



Gặp chi em? đời là những ngán ngao
Chỉ phút giây giao nhau rồi xa cách
Ngoài hiên hạt mưa rơi…
tí ta, tí tách
Em – anh
trời định khoảng cách vậy mà

Đến để làm gì ở buổi chiều tà?
Rồi sẽ chỉ là bâng khuâng, tóc rối.

Thuydu

Một tôi

BẾN BUỒN

Thuyền tình chưa cập bến thơ
Ván rời. Neo tuột. Lở bờ rong rêu...
Lời yêu như ngọn thủy triều

Lên lên, xuống xuống, phập phều phù du

Vai người không chắn gió lùa
Một tôi mắt ướt vọng xưa...võ vàng
Trắng khăn liệm buổi huy hoàng
Thâm thâm lời kệ, hàng hàng thị phi

Thủy triều đến
Thủy triều đi
Bến buồn nham nhở, này vân vi đời...


Hương Hoàng 



MỘT TÔI

Chỉ là một bến chiều thôi
Sao buồn đến vậy cuộc tôi hồng trần
Vận thơ chưa hết nợ nần
Thôi đành phải trả đôi vần cùng ai

Này người tựa nhé bờ vai
Chỉ còn mỗi một đêm nay cận kề
Mai này riêng lẻ lối về
Bến buồn hiu hắt, ước thề phù du

Lá vàng bay
tiễn khúc thu
“Một tôi”* hoang hoải lời ru…“võ vàng”*


(*Hương Hoàng)
Thuydu