Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

ĐÊM MIỀN XƯA


ĐÊM MIỀN XƯA…

Mây buồn… trôi lang thang vô tận.
Người buồn…Nhỏ giọt mặn bờ môi
Sông buồn…sông thả một dòng trôi.
Tôi buồn…đêm buông trôi thân phận


Chim lạc…giữa bão đời mấy bận.
Cánh ủ nhàu, lận đận lao đao
Người lạc đời…giữa bể trời sao
Đêm nguyên sa, hanh hao bờ đợi.

Hạ hồng…mấy mùa qua vời vợi.
Thu vàng…chờ đợi lá rụng rơi
Tuyết đông…hồn lạnh giá chơi vơi.
Chờ xuân…nụ tình khơi chớm lạ.


Ngày ta chia tay, trời vào hạ
Đêm hoang liêu, trở dạ bần thần.
Hạt mưa tuôn, tựa lệ trong ngần
Tình buồn…khoảng cách nào
                 còn gần nhau nữa ?


Người có về, hay hẹn lần, hẹn lữa
Để tôi một mình, tựa cửa song thưa.
Bên ngoài trời cứ mãi giăng mưa.
Đêm miền xưa, gọi thầm ai nhớ.

HUẾ...MÙA TRĂNG VỠ


Huế... mùa trăng vỡ


Đã xa Huế bao mùa trăng vỡ ?
Hương giang dòng, như tóc O trôi.
Ta ghé vườn xưa, lặng lẻ đơn côi
Mơ nụ môi, ngày xưa O Huế.

Chiều qua phố, Nội Thành vẫn thế.
Tà tím bay, nguyệt quế đầu gành
Nếu xưa O cũng biết để dành.
Thì vầng trăng, khuất mành còn đợi.


Chuông Thiên Mụ, ngân chiều vời vợi.
Mắt O sâu, như gợi trời yêu.
Ánh thu ba, thành quách lêu xêu
Ta hoá rong rêu, cùng O xưa cũ.


Ngự Bình nơi, tim ta ấp ủ
Vĩ Dạ vườn thơ, nào đủ gửi O.
Mấy nhịp Tràng Tiền, là mấy nhịp lo.
Ngày xưa Ta – O, cùng… ngơ ngẩn

Lăng tình, hương men đêm dụ dẫn.
Nụ hôn nào O ẩn ý trao.
Mái thuyền buông, mặt nước lao xao.
Có trăng – sao trên cao làm nhân chứng.


Tình ta trao O, biết sao là xứng.
Đêm nguyệt nao, hứng giọt sương đêm.
Vườn thơ xưa, với điệu ru êm.
Ta nhớ Huế… bao mùa trăng vỡ.


Ngày O ra đi, hồn ta bỡ ngỡ
Bao nhiêu năm rồi, hơi thở đợi mong.
Nên ta cứ làm, một kẻ hát rong
Trông mênh mông, mây chiều cùng Huế

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

THÁNG TƯ



THÁNG TƯ

Mưa lất phất, giọt buồn xa xứ
Tháng tư Ai !
quá khứ… một nỗi buồn ?
Kiếp tha hương, hồn chạnh cội nguồn
Người ngồi nhặt, sợi buồn vương vấn ?


Tháng tư… nỗi niềm thêm trống vắng.
Ta quê nhà, sâu lắng chờ mong.
Tháng tư xưa, còn đó hay không ?
Dòng sông Tương, đôi bờ vẫn đợi.

Tháng tư… những hạt mưa buồn gợi.
Khúc ve sầu, tấu đợi mùa sang.
Tháng tư… Ai vẫn bước lang thang ?
Một kiếp đời, đa mang nặng nợ.


Ta lạc loài, giữa nơi phố chợ.
Trả cho xong, kiếp nợ trần gian.
Tháng tư giăng, một áng mây ngang
Che dấu lầm than, dân mình nỗi khổ.

Cái tháng tư, bắt đầu từ chỗ.
Người rời nhau, cuộc chiến tương tàn.
Tháng tư Ai… phiêu bạt mây ngàn 
Chờ nắng vàng, quê hương sưởi ấm.
                                            

Tháng tư… hạt mưa rơi lấm thấm.
Ướt con đường, hơi ấm ngàn xưa
Tháng tư… trời bất chợt đổ mưa.
Ai vẫn chờ, Người xưa cuối phố ?

Tháng tư ơi ! xin đừng đánh đố.
Trái tim hồng, luôn cố yêu thương.
Ai xa quê, vẫn nhớ cố hương ?
Tháng tư tương…nỗi lòng cô phụ


Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

QUÊN - NHỚ !




QUÊN - NHỚ !



Người thì cố quên, tôi thì cố nhớ.
Nhớ và quên, để khoảng trống chênh vênh.
Nghiêng một bên, để cố mà quên.
Sao cứ nhớ, cái tên nào đó.?


Nhớ nồng nàn, những chiều lộng gió.
Quên giả vờ, vẫn còn đó nỗi đau.
Người muốn quên, nhưng tim vẫn nghiêng chao
Nên cứ mãi nao nao thổn thức.


Nhớ và quên, nỗi niềm ray rức
Ngu ngơ tình, đau nhức hồn côi.
Thả buồn tênh,  theo những dòng trôi.
Tìm quên… nhưng sao môi lại nhớ.?




Trái tình…giữa hai miền quên - nhớ
Là những kỷ niệm còn… lại đó ngày xa.
Để khi người lúc chợt hiểu ra.
Thì chơi vơi, Ta - Người… xa lạ.


Ảo ảnh không tên, ở mùa phượng hạ
Nhớ miền ve, là lạ khúc buồn.
Ngày mà chúng ta, tìm lại cội nguồn.
Nhớ và quên, cuộn cuồn loạn nhịp.


Thời gian nào, biết chăng đuổi kịp.?
Nên nỗi nhớ không tên, mãi không thể nào quên.
Buồn cứ bám theo …suốt một bên.
Trôi lênh đênh, mịt mù xa ngái.

Ở hai mặt cuộc đời…phải trái.
Lúc nhớ - lúc quên ngang trái cuộc tình
Thì thôi…ta cùng trở lại chính mình.
Với truyện tình…
tưởng quên !
vẫn nhớ !


Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

CHẾT !


CHẾT !


 Ai cũng sợ ngày không còn nữa
Ta sợ gì cái ngày ấy đến gần.
Cái chết chỉ là một phần.
Như giấc ngủ dài, thiên thần mời gọi.

Chết ! có nghĩa  là qua một đêm, không cần soi rọi
Chẳng chiêm bao mà cũng chẳng đớn đau.
Khi ra đi không cần dặn trước, dặn sau.
Và vì thế…đừng ai mau rơi lệ

Khi ta chết, xin đừng câu nệ.
Đừng khóc than, những hạt lệ sầu bi.
Đừng gọi tên ta thảm thiết lâm ly.
Đừng đánh thức, cứ để ta đi thanh thản.


Tiếc gì trần gian, chỉ toàn buồn nản.
Người bội người, đời phản trắc nhau.
Nên xin…hãy để hồn ta nhẹ nhõm đi mau.
Bởi ta nào còn khát khao cuộc sống.

Chết có nghĩa là ta bắt đầu đi bằng hình bóng
Nơi vĩnh hằng, sống kiếp hư vô.
Xa cuộc đời với những chen xô
Trở lại chính mình… không cần tô son, trét phấn.

Ngày ta chết, xin đừng ai vương vấn.
Cũng xin đừng ai, quấn mảnh khăn tang.
Vì khi sống ở trần gian vốn đã lang thang.
Thì lúc chết, cần mang chi nuối tiếc.

Có thể đêm nay ngủ rồi…sáng mai ta không còn biết.
Là lúc hồn ta, không còn tiếc điều chi
Vì đời lắm lúc, cũng có khi.
Nhắm mắt lại, mọi miền bi xoá hết.

Ta biết ! có rất nhiều người…sợ chết.
Ta thì không, sợ đoạn kết cuộc đời.
Vì được về gia đất, gia trời.
Cũng là nơi ngàn đời viên mãn




Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

NHẶT



NHẶT

Cho xin nhặt chiếc lá rơi
Nhớ mùa thu ấy, lá ơi úa vàng
Xin cho nhặt nỗi bẽ bàng.
Nhớ người xưa đã, khẻ khàn rời ta


Tôi xin nhặt lấy miền xa
Bóng thời gian đổ, màu pha nhạt chiều.
Giờ thì nhặt lấy những điều
Nhân gian để lại, lắm nhiều khổ đau.

Cho xin lưu dấu nghìn sau
Một miền thương nhớ, trót trao mất rồi.
Ừ thôi ! nhặt lấy bồi hồi.
Riêng mình ta giữ, bên đồi yêu xưa.

Xin người nhặt lấy cơn mưa.
Rửa trôi kỷ niệm, miền trưa phượng hồng.
Tôi xin nhặt lại tấm lòng.
Thương yêu mới cũ, trong vòng thời gian.


Nhặt thêm một giấc phù tang.
Mà đời đặt sẵn, chờ sang vô thường.
Ngày thôi nhặt những chán chường.
Là đêm ta ngủ, ngoài vườn đam mê

Ngày xưa nhặt những chán chê.
Ngày nay ta nhặt , ủ ê kiếp người.
Nhặt luôn lời lẽ chê cười
Thế gian hỉ nộ, chín mười ghét ghen.

Trái sầu, trái nhớ đan xen.
Nhặt mùa đông lạnh, đã quen phận mình
Nhặt thêm ảo ảnh bóng hình.
Ngày nay chôn chặt, cuộc tình lang thang

CHỢT NẮNG - CHỢT MƯA



CHỢT NẮNG - CHỢT MƯA



Trời chợt nắng, chợt mưa…như cợt
Ta chợt buồn, chợt nhớ, chợt thương.
Hỏi trời cao, có vấn có vương ?
Mà sao ta, mãi thương người vậy ?

Đêm chiêm bao, giật mình chợt dậy.
Nuối men tình, ngầy ngậy hương say
Hỏi rằng ? chén rượu đêm nay.
Có làm cay nỗi lòng cô phụ.

Vần vũ mây trời, đêm hội tụ.
Chợt bão giông, vũ trụ loạn cuồng.
Như trần gian với những vở tuồng.
Dối gian… bạc tình… ruồng rẫy.


Thời gian ơi ! xin thôi đưa đẩy
Để ta tìm về, một dải phượng xưa.
Những con đường chợt nắng, chợt mưa.
Buổi ban trưa, tan trường ta đứng đợi.

Chiếc áo màu thơ, ngày xưa vẫn đợi.
Đôi tà trinh nguyên, vời vợi gió bay.
Tiếng ve buồn còn đó hôm nay.
Mà sao người, không quay trở lại.

Chợt nắng, chưa mưa…đường tình ái ngại.
Trái tim người, thơ dại còn không ?
Người có bơ vơ ở góc trời đông.
Tôi chờ mong, một ngày rong ruổi.

Thời gian ơi ! đã bao nhiêu tuổi ?
Sao không trả về ta, những buổi hè xưa.
Trả trời chợt nắng, chợt mưa.
Từ hướng… phương người, xa viễn xứ.