Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

LỖI LẦM XA XÓT


LỖI LẦM XA XÓT



Ta từng viết cho Người  khúc hạnh thu
Cái mùa diết da cùng lời ru dịu vợi
Yêu thương là phải biết chờ, biết đợi
Biết cho nhau không nghĩ ngợi bâng quơ.

Ngày ta đến với nhau như một vầng thơ
Mà cung bật là giấc mơ khao khát
Nhưng có lẽ cuộc trần luôn chua chát
Nên hồng tâm cũng nát theo mùa.

Người biết rồi mà ! Hạnh phúc không phải ngọn gió lùa
Thoáng qua để chỉ là đùa cợt
Cũng không là sóng trào dâng từng đợt
Đến rồi đi bất chợt bão về

Người biết không ?
Ngày ta xa nhau khoảng trắng não nề
Câu thề cũng trôi theo mùa nước nổi
Nó làm trái tim đau cằn cỗi
Xót xa với những lỗi lầm

Khúc hạnh thu tôi đã gửi Người vào tháng trăng rằm
Sáng trong, ngu ngơ như lời thì thầm của cỏ
Ngôn từ bật ra khi chưa kịp tỏ
Đã vội xa rồi…ngõ vắng đìu hiu

Khi kỷ niệm hoá miền rong riêu
Lời yêu cũng hoá thành phiến đá
Vết đau có thể nào ta vá
Lại được không khi đã quá cuộc người ?

Thuydu

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

EM...!


EM…!


 





Em !
Nào anh định rời Em ?
Dù trong giấc mơ hay Em tỉnh giấc
Bởi…!

Trong tình yêu đâu tính gì được mất
Chỉ hiến dâng cho nhau, tất cả tâm hồn

Xin Em đừng bồn chồn
Đừng âu lo khi nhịp tim đôi ta vẫn tồn tại đập
Ngủ đi Em ! trong giấc mơ vẹn nguyên tràn ngập
Đêm hoang say sẽ lặp lại lâu dài

Nghịch cảnh khi ta tìm nhau ở phía trước vẫn còn dài
Anh biết mà nên không đi đâu, bỏ mình Em ở lại
Đừng khóc trong mơ nghe Em, để anh đứng nhìn ái ngại
Vì anh nào rời, khi cuộc người chỉ còn lại là Em

Em biết không ? nhiều khi anh rất muốn đem
Em đi thật xa…Xa về miền hạnh phúc
Nhưng ! cuộc trần chưa dành cho ta một chút
Thôi thì hãy giữ cho nhau giây phút cận kề

DTMG

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

THÔI





THÔI

Và tôi đã một mình tôi
Lênh đênh loài lạc dòng trôi luỵ phiền
Chia xa vạn nẻo trăm miền
Xót đau tấc dạ theo triền bóng mây

ĐÀNH

Lỡ rồi lạc giữa cuộc trần
Chăng tơ, nhện phũ tần ngần ở -đi
Dạ mong theo cánh chim di
Lòng thì nhủ bảo, đành thì chịu cam

THÔI

Vô tình nửa gánh trong tôi
Nữa kia trót lỡ mồ côi mất rồi
Hoàng hôn chuông đổ từng hồi
Câu kinh trầm mặc vang đồi tịch liêu



phế tích




PHẾ TÍCH



“ Ngày ta lướt qua nhau…”
Thì nỗi đau hơn vết hằn dao cắt
Những kỷ niệm đong đầy được mất
Giờ còn đâu chỉ dấu cất riêng mình

Con phố sẽ buồn hơn khi vắng bước đôi mình
Tình cũng không còn xanh như trái mọng
Tuột tay nhau bầu trời dường như càng rộng
Ta đi hoài chỉ lồng lộng gió…hoang sơ

“Ngày ta lướt qua nhau…” có nghĩa là bơ vơ
Câu thơ cũng hoá buồn thiu, buồn thít
Quả tim yêu cũng trở thành phế tích
chỉ còn đau… khi ta lướt qua nhau

NẮNG NGỦ QUÊN






Hôm qua giọt nắng ngủ quên 
Để cho nỗi nhớ lạc thềm đa đoan 
Hôm nay bờ cỏ hong vàng 
Mà sao nỗi nhớ vẫn đang
Cháy lòng?

….TRĂNG

Hôm nay giọt nắng soi lòng
Rọi vào nỗi nhớ má hồng truân chuyên
Ngày mai ẩn chút tình riêng
Cháy lòng !
Ru giấc cô miên
lạc thềm

Thuydu