Mặc kệ
Mặc kệ ngoài kia đời vầy giông bão
góc nhỏ và ta từ muôn thuở yên bình
như con ong cần cù chăm chút tổ
chắc lọc từng giọt mật ngọt hương tình
Mặc kệ những thấp cao dăm lần mời mọc
có đáng giá gì mớ hỗn độn hư danh
dù cuối cùng chỉ ta cùng chiếc bóng
tiếng cười giòn hòa hạt nắng tinh anh ...
Mặc kệ nỗi buồn bao phen chờ chực
định nuốt ta vào vùng lốc xoáy hơn thua
phủi - rơi nhẹ như gió chiều xô thực
nâng phím đàn mây - ngân khúc hát ru mùa ...
Huỳnh Gia
Ừ cứ mặc…
Cứ mặc đi người… những thị phi
Danh lợi phiền chi chẳng được gì
Hơn thua, lừa dối đời vốn vậy
Ta cứ riêng ta với thầm thì
Cứ mặc đi mà… ta chỉ ta
Chiều về lộng gió khúc ngân nga
Hận thù xoá tất đời bể khổ
Biết đến khi nào hết chạm va
Ừ cứ mặc đi…phía trời xa
Chiếc bóng cô đơn cũng chỉ là
Nhân gian tạm trú mùa nắng hạ
Ta chỉ còn ta một bóng ma.
Thuyd
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét