Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Em viết...

Em viết cho những điều sắp quên mất lối ra

Em muốn viết cho mùa hạ sắp đi qua 
nơi có những hạt nắng lung linh xoay tròn trên vạt cỏ 
nơi bầu trời trong veo sau mỗi cơn mưa đổ tràn trên phố nhớ 

nơi có những chiếc lá vàng hoe thi thoảng rớt bên đời

Viết cho đôi mắt chiều nhìn về nơi ấy - xa xôi ...
nơi có yêu thương khẽ khàng lên tiếng gọi
phút dừng lại giữ lòng thật bình yên
vô hình như ngắn ngủi
cảm giác tựa cánh diều băng gió phía trời xa

Em viết cho những điều sắp quên mất lối ra
không phải vu vơ
không phải băn khoăn...thoảng qua như ngọn gió
cũng không phải nỗi buồn - niềm vui trưởng thành theo hơi thở
hay phút bâng khuâng dường không thật giữa đời thường

Muốn gửi theo làn gió một chút hương
để những lúc lang thang một mình trên từng con phố nhỏ
dắt nỗi nhớ rong chơi trên chiếc vòng mang tên hoài cổ
thấy hình như vẫn còn chút cảm xúc để làm thơ

Hoặc viết cho vùng trời xanh ngắt tuổi mộng mơ
nơi có nụ cười xinh tươi ánh hồng lên màu má
nơi có phút ngây ngô thẹn thùa như kẻ lạ
lẳng lặng nép vào tim - nghe rộn nhịp một câu chờ ...

Và ... viết cho một người vừa lẽn vội vào giấc mơ
vô tình lạ -hình như những cơn mơ bao giờ cũng ngắn
để rồi mỗi sớm mai - khi tia nắng đầu tiên dịu dàng hôn lên đôi mắt
mới hay... không có thật bao giờ ...

Huỳnh Gia


Đừng viết…Em!

Ngày mà em “quên mất lối ra”*
Anh đã thật xa ở phía miền xa ngái
Và khi em viết …kể cho anh nghe tất cả về những điều ngang trái
Em nào biết trái tim anh đã thôi cháy tự lâu rồi

Em đừng viết về cuộc đời anh nơi những dốc đồi
Ngoằn ngoèo, xuống lên, tệ tồi… khôn xiết
Đừng “viết cho đôi mắt chiều”* em không còn xanh biếc
Cho “cánh diều băng”* mải miết tận “trời xa”*

Cuộc trần này… em biết rồi! đâu phải chỉ em và ta
Nơi những chạm va luôn là điều có thật
Trái tim loài người vốn đã mang dị tật
Nên góc bình yên cũng trầy trật mãi tìm

Trong thơ em đừng viết với lời lẽ nén kìm
Khi những con phố chìm sâu đi vào giấc ngủ
Câu thơ hoải hoang là câu thơ còn chưa đủ
Cảm xúc trào dâng mới cũ góc “đời thường”*

“Tuổi mộng mơ”* anh! tự lâu đã chết trên những nẻo đường
Với bao chán chường một đời giấu cất
Chỉ có thể đem theo ở ngày nhắm mắt
Về với mông mênh nắng tắt ráng chiều

Giấc mơ ta – em xin nhớ kể hết bao điều
“nỗi nhớ rong chơi trên chiếc vòng mang tên hoài cổ”*
Vì thời gian là vệt chấm phá dọc ngang lỗ chỗ
Có dịu êm
Và cũng …đau khổ tột cùng…

(* Huỳnh Gia)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét