VẮNG EM
Em đi rồi gió nổi cuối con sông
mưa mặn đắng con đò xưa chập choạng
bến cô đơn sóng vỗ bờ hoảng loạn
cuộc tình chìm đáy nước giữa mênh mông
Em đi rồi tôi cứ mãi chờ trông
con sáo sang sông xổ lồng bay mất
quên đường về nên gió chiều lẩn khuất
ngọn khói vòng đâu có muốn long đong
Em đi rồi trời lại chuyển sang đông
tôi nhặt lại nụ hôn đã ngấu mùa dang dở
em bỏ lại và tôi thì trăn trở
quay bên nào cũng dằng dặc đơn côi
Em đi rồi tôi độc bước chiều trôi
rưng rức nhớ rưng rức thương quá thể
chiều mênh mông tôi thấy mình dâu bể
lặng bên trời một ngọn gió mồ côi
Em đi rồi mưa ướt đẫm xa xôi
Nga Vũ
Anh đi…
Anh đi rồi mây cũng dừng trôi
Sao đổi ngôi mình tôi đơn lẻ
Anh đi rồi không còn ai khẽ
Nói lời yêu…duyên số bẽ bàng
Anh đi rồi ai nhỏ lệ đôi hàng
Ai ngỡ ngàng chiều thu rơi lá
Mảnh tình tơi còn ai đem vá
Hay chỉ tôi nấn ná đợi mong
Anh đi rồi buồn những nhánh sông
Trôi mênh mông con thuyền lạc bến
Đêm cội nguồn còn ai thắp nến
Soi tim côi choáng chếnh dại khờ
Anh đi… xa khuất một bóng mờ
Tôi ngù ngờ biết mình đã mất
Tình ơi! chừ riêng tôi vương vất
Mình tôi thôi là kẻ khất hành
Anh đi rồi… không giấc mộng lành.
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét