Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Mặc niệm thơ

Mặc niệm thơ

Ta thấy gì sau những câu thơ 
ván bài hơn thua ngổn ngang lừa cuộc sống 
đôi khi không thận trọng 

trắng bệch niềm tin
thua sạch túi nụ cười

Ánh thái dương có lúc biếng lười
không soi rõ trắng đen minh bạch
không soi rõ những miệt mài bóc tách
nhưng soi rõ những khuôn mặt người
cho nhận diện một yêu thương

Bước ...
bình thản giữa đời thường
chọn lối bằng phẳng nhất
mặc những hạt bụi dối gian xum xoe diễu hành
tung ngang ánh mắt
tự gạn lọc cho mình từng giọt ấm
chảy từ tim

Mặc niệm thơ
và thoát ra khỏi cơn lốc xoáy tỵ hiềm
Ta tìm nơi yên ổn - trốn
chôn gánh nặng muộn phiền đôi lần va
khốn đốn
làm đôi vai nhức đau
Khi ở phía bên trong những chiếc mặt nạ đa sắc màu
ẩn chứa toàn hình thù cái ác

những ký tự được ghép lại thành câu đã phải đánh sượt lần
chua chát
Ta nghiệm ra cuối cùng ...
chỉ cần thiền định mỗi từ duyên
Và lặng im ...

Huỳnh Gia 


Mặc đi Người

Thơ là những con sóng vô biên
Đừng bao giờ giả điên bán linh hồn cho quỷ dữ
Vận vần là liều thuốc thử
Tâm hồn nhân sinh cùng ngôn ngữ từ tim

Đôi khi chỉ là một que diêm
Nhưng có thể đốt cả rừng chữ nghĩa
“Hơn thua”* cuộc người vốn lắm điều mai mỉa
Nên tự ta cần tỉa gọt chính ta

Nơi vườn thơ cũng lắm kẻ ranh ma
Giả vờ tha nhầm của người, hoá thành ta chân lý
Bởi não rỗng không, chẳng còn một tí
Những nghĩ suy duy lý thãi thừa

Người “mặc niệm thơ” gạn những lọc lừa
“Nhận diện một yêu thương”* tránh chừa gian dối
Tự ta, ta đi trước sau một lối
Mặc cuộc trần bóng tối phũ quanh

“Mặt nạ”* đời cũng lắm kẻ gian manh
Loanh quanh giữa trò chơi mua bán
Chứa đầy “hình thù”* trắng đen - tối sáng
Tựa mỡ lềnh đóng váng qua đêm

Kệ đi người với kẻ bớt người thêm
Ta riêng ta tiêm miếng trầu cay vôi đỏ
Đường về với ta chỉ trước sau một ngõ
Giữa thanh thiên soi tỏ hồn thơ

Những “chát chua”* cứ xem nó như một giấc mơ
Với bọn bá vơ cần chi tranh tụng
Mình ta thôi trong mùa vàng lá rụng
Thì thầm kinh… nhật tụng “mỗi từ Duyên”*
“Và lặng im…”*

(*Huỳnh Gia)
Thuydu

Lời của mưa



Anh rồi cũng như cơn mưa Hạ
Ào ạt qua gội trắng Bằng Lăng
Con phố nhỏ vừa quen hóa lạ
Tím mênh mang len lỏi góc tim nằm...
…….

Bằng Lăng năm nay tím y năm cũ
Chỉ một ngọt ngào không tím như xưa
Cánh hoa nhỏ rụng xuống đường như lũ
Có ai trách thầm đêm qua cơn mưa....
Hà Nội mùa này luôn sẵn những cơn mưa.

Hương Hoàng


Lời của mưa

Lời của mưa, lời chỉ thì thầm
Phố còn dầm, đêm qua chưa kịp thức
Tím Bằng lăng màu thuỷ chung ray rứt
“Góc tim nằm”* miền thức…không tên

Có một con đường trăm lối nhớ quên
Tím xưa… thang thênh “cơn mưa hạ”*
Bất chợt như “vừa quen hoá lạ”*
Ai trách ai!? từ tạ cuộc tình

Sài Gòn tháng Năm mưa đẫm ướt chuyện mình

(*Hương Hoàng)
Thuydu

Lời đau

THẤT VỌNG

Nỗi thất vọng phân đoạn tình muôn mảnh
Lũ gió gieo vung vãi khắp Thiên Hà
Bụi trần ai vô tình vấp phải

Nên hành trình lệch hướng rớt vào Ta

Mọi trật tự đảo hình không khuôn lối
Mùa lấn mùa lầy lội lá vàng, xanh
Thù hận ghì yêu thương giao phối
Đêm tận cùng trong nghi lễ lạnh tanh

Hy vọng chốc hóa phù du mờ nhạt
Chấp chới vòng tay ... chỉ tiếng gió qua
Nơi cũi sắt vô hình Tim ngột ngạt
Trút hơi tàn trong dòng máu loang xa...

Hải Âu


Lời đau

Lời đau nào? khóc khô buồn tủi
Cuộc tình nào? ngắn ngủi chia xa
Ta mình ta bước đi lầm lũi
Xâu chuổi phận người…những chạm va

Đời đảo điên ngược khuôn, chệch lối
Người phụ người khoảng tối chông chênh
Giận- thương, võ vàng đêm tăm tối
Lạc cuộc trần nhức nhối…cong vênh

Đôi mắt thức hay hồn người thức?
Miền thương nào ray rứt khôn nguôi
Hỏi cuộc người có còn vuông vức?
Hay chỉ là đầu lưỡi đải buôi?

Thuydu

Em đừng

KHÔNG TỰA

Bây giờ tháng năm
Phượng đốt cháy một vòm trời em đứng
Từng cầu lửa rực bên ngày nắng lửa
Cho em miên man thức tuổi xưa xa.


Nơi anh đã đi qua
Trong bản thể rỉ hoen lời đá núi
Mây về đâu cho niềm thương dịu vợi
Bây giờ tháng năm...

Thynguyen





Em đừng khơi lại…trăm năm
Từ trong dăm câu thơ chữ
Phía trùng xa còn ngàn con sóng dữ
Thì cần chi ta thử…tình nhau

Bản ngã con người vốn dĩ trước sau
Đâu thể nào vượt đỉnh núi cao vời vợi
Thì em ơi! xin đừng chờ, đừng đợi
Đừng “miên man” thức những xa xưa

Thuydu

Tôi đi

TIỄN MÌNH

Em về rót rượu tiễn mình
Để nghe trong gió tự tình đơn côi
Giọt trầm rơi ướt vành môi

Giọt thanh như tiếng xa xôi gọi người

Tiễn đưa giá buốt nụ cười
Hình như mưa cũng muốn khơi mach sầu
Sân ga chợt lạnh mưa Ngâu
Em về hỏi thử cơi trầu héo dây

Chuốc sầu bằng chút men cay
Em vừa uống cạn cho say cuộc tình
Cong vênh chút nợ ba sinh
Tiễn người mà ngỡ tiễn mình mộ sâu

Em về thôi chẳng qua cầu
Đốt lò hương cũ phai mầu ái ân
Người đi mang chút bâng khuâng
Em về tự tiễn thanh tân xuống mồ....

Nga 



Tôi đi…

“Em về rót rượu tiễn mình”*
Còn tôi uống cạn cốc tình đắng cay
Hai ta nghiêng ngả buồn say
Quên giờ, quên khắc mượn vay cuộc trần

Dối gian mặc kệ bất cần
Trắng đen – trong đục cũng dần cạn thôi
Chờ cho sao xẹt đổi ngôi
Cuộc tình tạ lỗi nụ môi nhạt nhoà

Nào! cùng uống… cạn thật thà
Một lần sau cuối chuyến phà sang sông
Mai này đôi ngả long đong
Ta đi em ở cho xong phận mình

Tiếc chi em một khúc tình
Xoá đi, xoá tất bóng hình đi thôi
Đời mà! chỉ những bạc vôi
Ngày mai tôi sẽ mình tôi “xuống mồ”*

(*Nga Vũ)
Thuydu

Gửi lời theo gió

THÁNG NĂM...

Lục vấn mình 
em mượn anh giữa cỏ khô
Ngày trốn nhau tắm táp bộn bề khí quyển

Em tự mang những ám ảnh cắt gọt.

Em mượn anh giữa hành trình bản thể
Rõ tiếng lá rơi bế côn trùng đi rong
Diễn giải hay dịch giả
Anh lập bản khế ước cho mình.

Phố cứ phân vân lưỡng lự
Mái hiên nhoà nhạt cơn mưa
Em di trú như chưa từng lỡ dở
Để bầy sẻ nâu quên nhặt hạt hiên nhà.

Bây giờ tháng năm...

Thynguyen


Gửi lời theo gió

Ừ! “Bây giờ tháng năm...”*
Người đừng cố lục tìm một bóng râm đâu đó
Ngày gửi lời theo gió
Đêm thẳm sâu riêng chỉ có một mình

Mượn chi người “bản thể hành trình”*?
Chỉ là chiếc bình thay rượu
Lòng đã không thì dễ gì hội tụ
Phố chỏng chong “lưỡng lự”* thải thừa

Chỉ là hôm qua thôi…mới vừa
“Cơn mưa”* ngoài “mái hiên”* rưng rức
Cuộc trần đâu có chi là vuông vức
Người cứ “cắt gọt”* đi những bức phù điêu

Mặc đời hẩm hiu

(*Thynguyen)
Thuydu

Giấu

GIẤU 

Em giấu buồn vào đêm 
Cho đêm không tĩnh lặng 
Em giấu sầu vào nắng 

Để nắng bớt chói chang

Em giấu tiếng thở than
Đem quyện vào trong gió
Lời yêu đang bỏ ngỏ
Thả trôi vào thinh không

Em giấu nỗi chờ mong
Vào dòng đời hối hả
Giấu lệ vào biển cả
Cho sóng đỡ thét gào

Giấu lời yêu ngày nào
Đem vùi vào quên lãng
Để hồn được thanh thản
Trên mỗi bước độc hành

Giấu tình yêu mong manh
Vào rong rêu đá sỏi
Cả đời em mong mỏi
Giấu tình vào tim anh

Hương Ngọc Lan



Ta giấu nỗi ngổn ngang
Vào thẳm sâu u tịch
Giấu chuyện tình mùa nghịch
Dưới thảm lá rụng rơi

Ta giấu niềm chơi vơi
Nơi đáy sâu huyệt lạnh
Giấu cuộc mình bất hạnh
Trong hoang lạnh trời đông

Ta giấu đời trống không
Phía dòng sông ngừng chảy
Giấu cuộc tình thừa thải
Nơi oan oải góc buồn

Giấu cả chốn cội nguồn
Đóng tuồng thay con tạo
Giấu một đời kêu ngạo
Dung mạo màu trắng đen

Giấu những mảng đan xen
Có tình em len lỏi
Giấu trong tim dấu hỏi
để không phải mỏi mòn

Thuydu

Lỡ


Lỡ



Ta là tên khờ khạo
Lỡ một lần đi dạo cuộc trần
Đi tìm…đi tìm cái ta cần
Nhưng mãi không lần ra…một lối

Hành trang nặng vai những tháng ngày tiếp nối
Những đêm tối khôn cùng…quặn đau
Thôi thì đành trả nợ để kiếp sau
Không còn ngán ngao cuộc mình được mất

Ngày về ư!? ta cạn rồi nước mắt
Ánh bình minh đã lịm tắt… dần
Như ai rồi cũng sẽ phải một lần
Một lần thôi trở về…cát bụi

Thuydu

Mỡ

Mở ô cửa đón ban mai gọi hạ
Tiếng chim gù luênh loang cả không gian
Nắng nhảy múa quanh bằng lăng tím ngắt
Rất lâu rồi nhịp phách lại xốn xang

Mở ô cửa thấy ban công thật lạ
Chùm me xanh trĩu quả nhẹ nương vào
Dòng ký ức ùa về cùng tan chảy
Rất lâu rồi khoảng lặng lại chênh chao

Mở ô cửa cuộc đời như bức họa
Mảng vệt màu vui mắt lướt qua nhau
Những khắc khoải xói mòn vơi lặng lẽ
Giữa rêu phong lại lấp lánh sắc màu

Cucbien Cucbien


Mở…khép

Khép rèm mi tiếng ve buồn “gọi hạ”*
Nắng vàng rơi từng sợi vỡ tan
Thử chắt chiu giọt đời trong vắt
Mà sao lòng nhịp phách ngổn ngang

Đóng cửa hồn chung say từ tạ
Cánh phượng hồng ép vở thuở nao
Lưu bút xưa một thời oan oải
Dấu thời gian khuất nụ ngọt ngào

Đậy buồng tim nghe đời rỗng trống
Vết trầm luân thoát khỏi bến mê
Dấu rêu phong đá mòn quạnh quẽ
Khúc côn trùng mộ địa tỉ tê.

(*Cucbien Cucbien)
Thuydu

Về nhé Sài Gòn


Ta về nhé, Sài Gòn...

Ta về nhé!
Sài gòn ơi, giã biệt...
Nắng lung linh cười nhoẻn trước hiên nhà

Mây chải chuốt dáng hình trong cao rộng
Gió la đà chớm ve vuốt kiêu sa

Ta về nhé!
Chưa hẹn hò gặp lại
Cõi phù hoa níu tạm giấc mơ ngày
Đong giọt nhớ
Ngập ngừng
Đêm lướt vội...
Nụ tao phùng rưng rưng
Ngọt ngào say!

Ta về nhé!
Xa mùa xưa... tuổi mật
Hồn nhiên ơi! Nao núng thuở xuân thì
Thương tóc dại từng sợi đau vai lạnh
Hương dịu dàng bận bịu phút chia ly.

Ta về nhé!
Ừ thì... ta về vậy
Mưa chớm giăng trên lối nhỏ thầm thì
Không áo vướng
Không chạnh lòng
Không đợi...
Sỏi đá chùng chình
Cản bước chân đi...

Huỳnh Ngọc Yến


Ừ về đi!

Thì người về đi
để lại Sài Gòn
Góc phố mình tôi với câu hò hẹn
Về đi! để tất cả là nguyên vẹn
Có gì đâu mà nghèn nghẹn…chia tay

Ừ về đi!
Khi chưa cạn chén rượu say
Đêm phù du tôi mượn vay trần thế
Rót giọt thương
ngại ngùng
ngôi vương đế
Nghe nồng cay
Ai!? thay thế…đêm này.

Người về đi!
đem ngày tháng…hao gầy.
Lấp “hồn nhiên”* vun đầy ma mị
Để góc tôi đọng mùa lập dị
Rượu lẻ loi mang vị… “rưng rưng”*

Người về đi!
Tôi tập thử dửng dưng
Mặc đi!...trời ngưng mưa, lặng gió
Không bóng người
tôi mình…tôi đâu đó
Câu ngàn năm
“sỏi đá”*…phó chờ nhau

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu


Thoáng Sài Gòn

MỘT THOÁNG SÀI GÒN

Nắng Sài Gòn ướp da em nâu
Nên chiều nay nhạt màu vì thế
Mưa Sài Gòn chỉ rơi nhè nhẹ

Sợ vai gầy thêm lạnh... mà thương

Nhờ “Món ngon Hà Nội” dẫn đường
Những kẻ khùng lang thang tìm hương cũ
Kỷ niệm một thời ùa về như lũ
Còn ngập ngừng nơi đáy mắt nửa câu...

Những suy tư chẳng diễn giải nổi đâu
Bước chân dùng dằng góc phố
The Kafe nhìn mưa đổ
Hà Nội tan trong đâu đó Sài Gòn

Một thoáng qua để lại nhớ thương
Mong “Gò Vấp” đừng thêm lần mơ vấp
“ Trâu lá đa” tuổi thơ không dám gặp
Làn da nâu ... Tôi mắc nợ Sài Gòn.

Hương Hoàng




Sài Gòn mưa…nắng

“Nắng Sài Gòn”* cái nắng rất sâu
Nhuộm người thêm màu nâu kẽ mắt
Đi bên nhau giữa trời xanh trong vắt
Bỗng chợt mưa rơi rắc miền thương

Làm “kẻ khùng”* nên tôi mãi vấn vương
“The Kafe”* nghe thương… “mưa đổ”*
Nhạt nhoà hạt rơi loang lổ
“Đáy mắt nửa câu”* sóng vỗ dập dồn

Người đến…đi! để lại phút bồn chồn
Góc quán lặng yên ngập hồn thu thảo
Chừ Hà Nội người có nghe lòng bão?
Mà sao ru tôi điệp khúc đảo say

“Một thoáng”* ngọt mềm để lại hôm nay
Trót lỡ mượn vay Sài Gòn mưa nắng
Hỏi thời gian sao quá ngắn
Nên ta nợ nhau khoảng vắng mông mênh

(*Hương Hoàng)
Thuydu

Em ru

RU...

neo biền biệt góc đời xa 
thương sao cho mắt em là mắt anh?
nhớ cuồng tim, nhớ mềm thân

xót như ai rứt nửa phần đời quen
có đêm nào - một đêm riêng
em ru anh thức... thuyền quyên muộn màng?
thuyền quyên... nâng một lần khăn
một lần chăm chút, một lần nương vai...
anh đừng khép mắt đêm say
đời ta chỉ một lần đầy ấm thôi!
xốn xang rồi cũng đành vơi
mặn mà mấy cũng nửa vời, chơ vơ
em gom ước vọng vào thơ
ru cho anh thức...
ru mờ dáng nhau...

Đinh Thị Thu Vân



Em ru ta thức…nghe đau
Còn không một nửa đời sau chung đường
Ru nhau phiên khúc chán chường
Đêm riêng lẻ bóng mộng thường vời xa

“Nửa phần” đã thuộc người ta
“Nửa phần” còn lại chạm va miền buồn
Sông yêu hỏi có cội nguồn
Mà sao dòng xiết từng luồng bập bênh

Em ru ta những…nhớ quên
Ta ru em phận lênh đênh con đò
Chừ thì hoang vắng câu hò
Sông mê xa khuất…
rối vò lời ru…

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Bến cũ


Chấm hết


Chấm hết…

Ta lạc nhau trong sự lặng im
Cánh cửa ngôi nhà đóng
Câu thơ gửi riêng người từ lâu vắng bóng
Tựa mùa đông về quên gióng hồi chuông

Lời đau nào có thể rập khuôn
Thực thể bảo buông nhưng nỗi buồn vây bủa
Phía cuối đêm xót tàn đóm lửa
Không đủ xua cái lạnh riêng mình



Định vị góc nào cũng thấy chùng chình
Khi cuộc mình cũng chỉ là thực thể
Ta bước qua nhau thời gian đã trễ
Mở cánh cửa này để lại đóng cánh cửa kia

Giới hạn làn ranh cột mốc đã ngăn chia
Phần mộ bia ghi rõ tháng ngày
…chấm hết.

Thuydu

Gọi thu

GỌI THU

Trở giấc mùa Thu lá nhuộm vàng
Từng hồi sương rỏ giọt tràn sang
Nắng càn triền núi sầu loang lở

Mưa cuốn bờ non buồn lỡ làng

Mai sớm lên đồi xưa bỡ ngỡ
Chiều tà xuống dốc chừ hoang mang
Vi vu gió thét vang rừng nhớ
Gọi mãi tình Thu vọng thác ngàn

NGOCMAI



Có phải miền thu lá nhuộm vàng
Nai vàng ngơ ngác gọi tình lang
Rừng khuya tỉnh lặng mùa trăn trở
Róc rách dòng trôi mộng ước vàng.

Dõi bước phiêu bồng ai ngóng đợi
Người đi biền biệt bóng thời gian
Nhặt thu từng chiếc màu loang lở
Nhỏ giọt dòng buông khúc khẽ khàng

Thuydu

Lối mòn


Lời buồn

TIỄN MÌNH

Câu này...
trả nợ mùa Thu
Câu này...

trả khoảng sương mù chớm Đông
Câu này...
trả tiết Xuân nồng
Câu này...
trả cánh phượng hồng Hạ xa
Câu này...
trả gió bao la
Câu này...
trả kiếp ta bà bể dâu

Tôi giờ còn lại gì đâu
Chất chồng đêm trắng, vo nhàu nhớ thương
Một mình đếm lối sao vương
Ngậm ngùi ngoảnh lại con đường vừa qua

Nợ người kiếp trước? Hay là...
Ngây ngô đón lối phong ba, để rồi...
Im lìm người giã biệt tôi
Cúc tàn Thu cuối vùi nơi huyệt mồ

Cất lời
Tôi gọi bơ vơ
Cùng Thơ một đoạn đường mưa
Tiễn mình.

Hương Hoàng



Lời buồn

Lời buồn…
từ tạ vàng Thu
Lời buồn…
rơi rụng khúc ru ban chiều
Lời buồn…
gửi một cánh diều
Lời buồn…
Ai oán nàng Kiều thanh lâu
Cuộc trần…
Ai biết được đâu
Sông sâu…
mấy khúc? “bể dâu”* khó lường

Ừ thôi! tầm lối vô thường
Sông quên, núi nhớ chán chường cuộc ta
Đêm hoang vắng
bãi tha ma
Riêng thôi chiếc bóng mình ta…tịch tà

Phải rằng tiền kiếp? “Hay là”*…
Hoang mơ ân ái ngọc ngà, băng trinh…
Quặn lòng chua xót nhục vinh
Quỳnh đêm tàn tạ, u minh “huyệt mồ”*

Lốc ca…
lốc cốc mã thồ
Cõng tình lạc lối…tội đồ
Người – Ta.

(*Hương Hoàng)
Thuydu

Nát lòng


Giọt mặn

Cho một ngày ta đã đi qua

Cũng đến lúc ta nhìn nhau lần cuối
Chạm chia ly còn níu giữ được gì
Con sóng cuốn ánh vàng xa bờ bến

Ngơ ngác chiều chầm chậm tiễn ta đi

Chim xoãi cánh đuổi theo ngày vội vã
Tiếng buồn rơi lạc lõng lối xưa về
Gió khao khát từng nụ hôn trên lá
Ai bắt lòng quên một thoáng si mê

Mãi xuôi ngược theo dòng đời quên nhớ
Phút buồn tênh ta chợt nhận ra mình
Cỏ lau cô đơn trắng đời tan tác
Dối chi người lấp lánh sắc nguyên trinh

Đành dốc cạn nỗi buồn trong tĩnh lặng
Biển hao gầy thương sóng nhỏ lênh đênh
Chẳng dám khắc đời nhau vào định mệnh
Thôi trót một ngày ta chẳng nguôi quên...

Ngọc Yến


Giọt mặn…

“Cho một ngày ta đã đi qua”*
Cho một lần tình đã chia xa
Cho nỗi buồn thoáng qua đọng lại
Đêm hoang dại vỡ giấc mộng lành

Con chim non ướt lạnh trên cành
Người ướt mi hoen vành giọt mặn
Lỡ lạc nhau cuộc mình nghe nặng
Ngày cứ dần qua trong lặng im

“Dốc cạn nỗi buồn”* nghe giá buốt buồng tim
Ta nhận ra nhau đời thêm cay nghiệt
Nỗi khát khao chừ đà khánh kiệt
Thôi thì đành chấp nhận thiệt thua

Phải cuộc người là những bán mua
Mà sao lời cho nhau chua chát
Giữa đêm thâu nghe dường bỏng rát
Ta tự dối lòng…đời cát mông mênh

(*Ngọc Yến)
Thuydu

Không lời

KHÔNG ĐỀ

Cơn dở người nắng rát 
chỉ mong mưa cuối trời
vàng khê hồn phiêu bạt

long đong mùa đang trôi

Ta chập choạng trong nhau
mà tình như khô khát
đã cuối mùa giáp hạt
em ở đâu ở đâu?!

Cơn mơ chìm rất sâu
ngủ vùi trong mê lộ
trời hong vừa không đủ
để trần gian úa nhàu

Nụ hôn trần môi thơm
lạc nhau từ dạo ấy
tường vi rơi cánh mỏng
ta, em mang cơn sầu

Nga Vũ



Không lời

Hồn ta đã nát nhàu
Vẽ thêm chi màu tối
Đan thêm chi bối rối
Còn một lối về không?

Tình như một cơn dông
Đến đi không hẹn trước
Đôi chân trần mãi bước
Khát khô miền hoang vu

Lỡ một đời vụng tu
Chừ âm u “mê lộ”*
Chốn nào là ngôi mộ
Nơi ta vùi thân ta

Ngày bổng chợt hiểu ra
Ta đã về cát bụi
Xót xác thân trơ trụi
U muội phía cuộc trần.

(*Nga Vũ)
Thuydu

Có ai

CÓ AI BUỒN VỚI TÔI KHÔNG?
Thơ: Đinh Thị Thu Vân

có ai buồn với tôi không
hắt hiu ngàn gió thổi mông lung chiều
rạc rời hương sắc thương yêu
dường như nhung nhớ thoáng rêu phong rồi...

dường như người chớm quên người
dường như đêm bớt đầy vơi... nát lòng
có ai buồn với tôi không
tàn tro lạc mất, còn mong đợi gì!

này ai... buồn với tôi đi
lẻ loi đã đợi ôm ghì rỗng không
hắt hiu ngàn gió mông lung
có ai buồn với tôi trong kiếp này?

Lời bi…

“Có ai”*… “buồn với tôi đi”*?
Nghe như than oán lời bi… cuộc mình
Nghe như đau xót chuyện tình
Nghe như đơn lẻ, chùng chình đêm thâu

Nỗi buồn hỏi cạn hay sâu?
“Mông lung”* một cuộc bể dâu nghìn trùng
Đâu rồi gốc bách, cội tùng
Đâu rồi những phút trùng phùng xửa xưa

Tôi buồn… trời đẫm cơn mưa
“Rêu phong”* năm tháng lưa thưa nhạt chiều
Gió, dông băng một cánh diều
“Có ai buồn với”* phận Kiều “tôi không”*?

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Này đêm!


Thương...

Ghét !

Ghét ta vết thương ngỡ bé 
Di căn rễ khối u buồn 
Cuộc cờ ngổn ngang là thế 

Cuối đầu câm lặng đến thương

Ghét ta cả đời ngu ngốc
Chữ Tình mục rệu từ lâu
Nâng niu chi phần rêu mốc
Người quăng kẻ ném nát nhàu

Ghét ta ngóng chờ lẩn thẩn
Giọt cay đắng ngậm - mưng tràn
Muốn đêm gối triền cát mặn
Nguyện lời sóng lặn gió loang

Ghét ta để mà ghét đậm
Tấm thân vô dụng yếu mềm
Ngọn cỏ triền đê vốn thấp
Tủi hờn giọt nước không tên

Rong chơi để không thể nhớ
Cợt cười như một kẻ điên
Bước chân nghiến từng vạt nhỏ
Nhấc lên bám dính muộn phiền

Ghét Ta – ghét đời – Ta ghét
Ghét người ? không thể - thế thôi !
Mượn chút niềm tin mót vét
Viền môi tim vẽ nụ cười

Lấp sao đầy khoảng trống vơi

Huỳnh Gia 


Thương!

Thương ta, ghét đời gian dối
Chạy theo trăm mối luỵ phiền
Tình ư!? chỉ một chữ tiền
Người hiền ít hơn kẻ dữ

Thương ta bao lần đã thử
Một chữ tha thứ bao dung
Nhưng tình vẫn chẳng thuỷ chung
Mông lung cuốn theo phù phiếm

Thương ta bao đêm đã đếm
Tích tắc theo phím thời gian
Giọt buồn gánh nặng đa mang
Luênh loang ngổn ngang thương hận

“Ghét ta”* ghét tình lận đận
Mấy bận cũng chỉ phù du
Lá vàng rơi rụng trời thu
Âm u đường ta lẻ bước

Thương ta cuộc mình trầy xước
Phía trước gai góc chân trần
Ghét ta ghét đến ngàn lần
Cần chi nợ nần dang díu

Ghét – thương quẳng đi trả níu
Ta về vắng thiếu tình thân
Mình ta dạt sóng trào dâng
Lâng lâng vận thơ “mót vét”*

Giữa trời riêng ta vang thét

(*Huỳnh Gia)
Thuydu

Người đàn bà


Tay trắng tay

TAY TRẮNG TAY
Đêm vẫn âm thầm như bao đêm
Nhớ thương hằn vết giữa êm đềm
Thẫn thờ chiếc bóng ngồi ôm mộng 
Mơ vòng tay ấm ... giấc yêu say
Biết có đêm nào như đêm nay
Trời khuya ngơ ngác mảnh trăng gầy
Góc phố ngủ mê ... lòng thổn thức
Sụt sùi mưa khóc, lá buông bay
Và có đêm nào như đêm nay
Mặc lòng đắm đuối giữa men cay
Hồn yêu gục ngã vào hoang hoải
Thu rắc rơi vàng ... tay trắng tay!
Bảo Ngọc

Lận đận cuộc mình “tay trắng tay”*
Thương mình lây lất kiếp mượn vay
Tình ơi xin hỏi! tròn hay khuyết
Mà cốc rượu nồng đêm xót cay
Bầm dập cuộc người tim hoá chay
Mặc đi nhân thế chẳng thẳng ngay
Ta về ta xé trăng hai mảnh
Một mảnh hồn ta, một mảnh ai
Đã hiểu cuộc trần vốn góc gai
Làm gì có chuyện của ngày mai
Mà sao ta vẫn lay hồn đọng
Ngọng nghịu đêm về mộng giấc say
(*BN)
Thuydu