Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

LỜI RU XA



Lời ru xa

Xin làm sóng. vỗ về bờ vắng.
Lời ru xa, nghe đắng nỗi lòng
Biết đêm nay biển có phập phồng
Về hoà khúc mặn nồng cùng cát.

Hay vô tình, đem sóng về xoá nát.
Dòng tên Em trên cát anh ghi
Để lệ nhoà đọng ở bờ mi
Dấu hình anh từng ghi trong đó.

Anh muốn trách chiều qua ngọn gió.
Sao lại về, làm mắt Em cay.
Hay tại vì buổi sáng hôm nay
Chim quên hót, tai buồn vắng lặng.

Nửa tim anh bây giờ nghe nặng.
Trái tình em, uất hận từ nay.
Chung rượu này…giờ chỉ một anh say.
Nghe vị cay, xót lòng ngày cũ.

Biển đêm nay... sóng cuồng, bão vũ.
Lòng anh nay... đong đủ niềm đau
Trời đêm nay... chẳng một vì sao.
Nỗi hanh hao, dập dềnh canh trắng.


Nếu biết trước yêu là vị đắng.
Thì anh không, cố gắn tìm đâu.
Bởi ai dò đáy biển bao sâu.
Nên hạt ngâu, sụt sùi tháng bảy.

Thôi thì nhé, mặc dòng đời đưa đảy.
Anh sẽ quên hết thảy mọi thương yêu. 
Khi tình mình đã hoá rong rêu
Thì miền yêu, có còn trở lại ?

Lúc hồng tâm, vướng niềm nghi ngại.
Hỏi biển xa, có lại dại khờ ?

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

CHO NHAU



CHO NHAU

Cho tôi
lạc nửa cuộc đời.
Nửa yêu thương cũ.
Nửa đời trong nhau

Cho tôi
Một khúc tình trao
Mông mênh, dào dạt
Nao nao ru hời.


Cho tÔI
trôi giữa dòng đời
Rơi rơi hạt mặn
Một thời xa xăm

Cho tôi
miền nhớ trăm năm
Thảo nguyên bát ngát
nghìn năm đợi chờ.

Cho nhau
Chút bến, chút bờ
Thuyền xa viễn xứ
Thẫn thờ cố hương.

Cho Người
một nụ tình vương
Trải lên triền sóng
Vấn vương biển chiều.


Cho Người
Dóc dáng mỹ miều
Bay bay tà áo
Giáng Kiều thuở xưa.

Cho nhau
Chút nắng, chút mưa
Chút thương, chút nhớ
Ngày xưa nhé Người.

CHỢT BỪNG



Chợt bừng

Vẫn còn đó buổi bình mình rực rỡ.
Dù bóng đen vẫn chống đỡ tàn đêm.
Mưa mãi ru khúc nhạc êm êm.
Chờ đợi nắng tô thêm trước ngõ.

Người nhẹ gót chân mềm trên lối cỏ.
Ta lặng nhìn phố nhỏ thân quen.
Nào xá chi mà phải bon chen.
Trong ghét ghen, cuộc đời trần thế



Đêm khuya vắng, trăng thề-nguyệt tuế.
Lấp lánh vì sao, chếch xế tương giao.
Lồng lộng, thênh thang, vũ trụ thẳm cao.
Đàn ô thước, nôn nao cầu bắc.

Ánh vàng trăng còn không gieo rắc.
Giát vàng sông, Nguyệt mắc lung linh.
CHỨC cả đời một dạ trung trinh.
NGƯU trọn nguyền lặng thinh dương thế.



Mặc hậu hoàng trên cao vương đế.
Cũng chẳng màng đàn tế thiên cao.
Ta chỉ cần làm một vì sao.
Băng toả sáng để mau lịm tắt.

Ta chỉ cần nhìn trong ánh mắt.
Một thương yêu khoảnh khắc chợt bừng.
Tựa rừng thông, gió thổi reo mừng.
Bao khúc nhạc vang lừng rừng núi.

TA LẠI VỀ...PHỐ NHÉ BÌNH YÊN



Ta lại về...phố nhé bình yên

Ừ thì nhé ! cùng nhau ta bỏ hết.
Những muộn phiền trong bể ưu tư
Nắm tay nhau về phố vô ưu.
Của ngày ấy, trong khúc ru tuổi nhỏ.


Ta bên nhau với bao điều muốn tỏ.
Nhìn mắt nhau, để rõ hồng tâm.
Tựa bờ vai, câu truyện trăm năm
E ấp tình thâm, ban đầu nốt nhạc




Chỉ thế thôi. Nhé Em ! ta thôi phiêu bạt
Phố lại bình yên trong mộc mạc, đơn sơ
Ta sẽ cùng Em dệt lại vầng thơ.
Lại kề bên nhau, nghe tơ lòng rung khẽ.


Không hò hẹn, lòng mình lại như hoá trẻ.
Phố ta về, khe khẽ nắm tay.
Đêm nay... lại bổng thấy mình say. 
Mắt nghe cay, nhưng là giọt say hạnh phúc