Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

Cạn...




Cạn.

Tắt giùm em chút nắng vàng trước cửa
Lòng hoang vu đâu níu giữ nồng nàn
Mảng sáng tối cho em vừa đủ rõ

Một chút tình trôi lạc giữa mênh mang.

Tắt giùm em ngọn gió ngày xưa cũ
Thổi bùng chi năm tháng mất vội vàng
Lòng hiu hắt đâu chờ thêm rực rỡ
Một chút buồn theo vết đổ luênh loang

Tắt giùm em chút dịu dàng vương mắt
Lòng xướt đau giữa nát vụn, điêu tàn
Thêm vết cứa, thêm muôn phần tan tác
Em còn gì để nuối lúc mùa sang

Thôi hãy tắt cả những điều còn, mất
Lòng dửng dưng như ta cũng chưa từng...
Trăng có lỡ rơi vàng trên lối nhớ
Nước mắt còn xin xóa cạn bâng khuâng.

Huỳnh Ngọc Yến




Tắt…?

Đừng tắt em, dẫu chút nến lụi tàn
Vì biết đâu “nồng nàn níu giữ”*
“Mảng sáng tối”* thường là phép thử
Gạn đục khơi trong – sinh tử đời thường

Anh không tắt đâu ánh lửa tình trường
Mà mong ta tỏ tường thương giận
Biết rằng cuộc người còn lao đao, lận đận
Như đôi ta bao bận…tìm nhau

Anh không tắt đâu những nụ hôn trao
Với những xuyến xao một thời in dấu
Nỗi niềm thương yêu xin em tỏ thấu
Đừng bắt anh nén giấu miền yêu

Hỏi rằng cuộc mình sống được bao nhiêu
Tắt chi em những bồng phiêu chờ đợi
Khơi nhé em trái tình vời vợi
Nào cạn đâu nghĩ ngợi…về nhau

(* Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét