Bài thơ không gửi
Em không phải là người có thể
Vừa quay lưng là có thể quên rồi
Em không phải là người có thể
Chia lòng thành trăm mảnh để mua vui
Anh dừng lại trước đời em lầm lỗi
Hiểu gì không? Anh có trách gì không?
Anh đâu biết bao lần em muốn nói
Một lời gì... Cho mắt bớt rưng rưng
Em góp nhặt nỗi buồn, anh có nhận?
Góp nhặt ngàn đêm đơn chiếc tặng riêng người
Em góp nhặt lời nào anh đã nói
Xin anh đừng đòi lại, đừng quên
Góp vụn vỡ của đôi ta, anh nhé
Em sẽ giữ thay anh, em sẽ giữ cho mình
Em sẽ giữ cả những giọt lành không dễ có
Giữ cả đắng cay nào em sẽ nhận từ anh...
Đinh Thị Thu Vân
Anh biết mà có những bài thơ
Em không gửi đến anh cùng giấc mơ hạnh phúc
Bởi vốn dĩ sông đời đầy uẩn khúc
Nên trái tim đau côi cút riêng thầm
Anh vô tình không nhận thấy lỗi lầm
Để mình em âm thầm buồn tủi
Rồi tự trách mình cuộc tình sao ngắn ngủi
Đau tận cùng… cái buổi lìa xa
“Em góp nhặt nỗi buồn”* anh viết thành bài tụng niệm ca
Riêng dành cho anh với nỗi nhớ diết da màng muộn
Thả trôi mình giữa dòng sông cuồn cuộn
Về phía xa xăm, phía đêm tối muộn phiền
Khi anh nhận ra buồn vui nối tiếp liền
Thì tình đã rơi phía triền dốc đổ
Chỉ một mình em lạc miền thống khổ
“Bài thơ không gửi”* anh… loang lổ “ngàn đêm”*
(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét