Sợi tóc mong manh
Em dừng lại
Cũng như anh... dừng lại
Giữa hai mình một sợi tóc mong manh
Trăng mỏng mảnh chấm lưng trời dấu hỏi
Ánh vàng rơi từng giọt cứ long lanh
Em chẳng hỏi
Cũng như anh... chẳng hỏi
Bao nỗi niềm để tìm phút tịnh yên
Sóng mãi vỗ...
Biển một đời huyễn hoặc
Không thể nào chạm bờ khác
Mông mênh!
Em không trách
Cũng như anh... không trách
Hoàng hôn nào rồi cũng sẽ tan nhanh
Nơi cuối nẻo một màu tim tím nhớ...
Khắc lời ru trong giấc mộng không thành!
Ngọc Yến Huỳnh
Trách chi Người…
Trách chi người!
“sợi tóc mong manh”*
Chỉ là bức tranh ai vừa vẽ dở
với gam màu chứa ắp đầy hơi thở
Để ta nghe bỡ ngỡ một cuộc tình
Trách chi người!
câu chuyện chúng mình
Những phút chùng chình nhớ quên ngắn ngủi
Tình hỏi bao nhiêu tuổi!?
Mà mới hôm qua đã rong ruổi đi rồi
Như người bên phía ấy bờ bồi
Tôi bên này bờ lở
Đừng trách nhau
những mong manh… dễ vỡ
Bình minh nào rồi cũng đến đêm
Cuối con đường là khoảng trắng lặng im
“Mộng không thành”* tình riêng thêm khắc khoải.
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét