Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

Giăng

Không phải heo may mà cứ buôn buốt gió
Mọi thứ lưng chừng lưng chừng nhớ chông chênh
Cơn mơ trở mình đặc mù trong sương khói
Xuân bắt đầu tàn mùa tiễn khuất nổi nênh

Cố dặn lòng nhẹ tênh đừng khắc khoải
Ngày cạn rồi đừng nhuộm nắng cho đêm
Rất muốn quên lòng lại miên man nhớ
Như kiếp tằm khờ khạo vướng tơ giăng

Cucbien Cucbien


Giăng...

Người đừng mà! vướng sợi “tơ giăng”*
Cũng đừng bâng khuâng, “đừng khắc khoải”*
Bởi chốn cuộc trần có gì là mãi mãi
Đến rồi đi oan oải thôi mà

“Ngày cạn rồi” cạn cả những thật thà
Đêm chỉ là bóng… nhạt nhoà nhân ảnh
“Cơn mơ trở mình”* trái tình ráo hoảnh
Nhớ quên chi người…một mảnh hồn đau

(*Cucbien Cucbien)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét