Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Bài thơ lúc không giờ

Bài thơ lúc không giờ.

Ngày tàn cho đêm tái sinh
Hữu hạn hòa trong vô hạn
Con thạch sùng cũng ngủ

Chỉ còn tích tắc…
Thời gian.

Cứ ngỡ đêm sẽ lặng yên
Cơn mơ bất ngờ tỉnh giấc
Có những con thuyền lật
Đâu chờ lượn sóng mênh mang.

Khoảng cách vô hình ly tan
Nhẹ nhàng chia đôi thế giới
Nhìn vào đêm tối…
Không thể vượt qua!

Dấu chấm hết nhẹ nhàng
Bay xa.

Ngọc Yến Huỳnh



Cơn mơ…

Đêm nào có thể lặng yên
Bởi chung riêng luôn còn đó
Có không chỉ là tiếng gió
Xé đêm nơi không có…
ngọn nguồn.

“Bài thơ lúc không giờ”*…buồn
“Cơn mơ”* luồn sâu… bứt rứt
Có thể vùi chôn ký ức
Hay lại nghe?…tức buồng tim

“Ly tan”* “khoảng cách”* lặng im
Đêm càng vô hình, “vô hạn”*
Dường như nứt rạn…
hữu hạn – vô thường!

Kết thúc!... những chán chường
…ngày tắt.

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét