Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

Hư ảo

HƯ ẢO

ta vớt mùa yêu giữa nhánh buồn
nguyệt tàn còn sót chút vàng buông
người thì! Đi mãi… đi đi mãi
khuất bóng trùng xa, giã ngọn nguồn


thôi thế từ nay xóa mộng cuồng
ta cùng bạc trắng thác dòng tuông
thả theo bụi nước lời hư ảo
gửi đỉnh mù mây nguyện ước suông...

Thuydu

Một ngày...

MỘT NGÀY RỒI CŨNG PHẢI ĐI
Thuydu


ừ thì…rồi cũng người - ta
tiếc chi một chút phôi pha vô thường
ẩn trong đen trắng khôn lường
chút hương thừa thải cũng dường lãng quên




rượu buồn phải rượu không tên?
tri âm cạn chén nhớ quên bồi hồi
ai người đối ẩm cùng tôi?
âm thầm nhạt thếch làn môi lạnh lùng…
cốc sầu buốt giá tận cùng
ly cay đọng đắng bão bùng triều âm
luênh loang men ái lạnh câm
thiên thu vàng lá xa xăm cuộc trần
vốn rằng…con tạo xoay vần
một ngày rồi phải có lần chia xa
hóa thân chi kiếp…người ta
mai làm cát bụi
ra ma
cuộc này.

Niệm khúc...

NIỆM KHÚC BUỒN THU
Thuydu


người tự ru mình “bằng cổ tích”*
ta mượn ru ta những vần thơ
ngu ngơ lạc giữa miền nhân thế
thoáng chút thương yêu đã bóng mờ




mỏi bước dặm xa chiều cô lữ
tiếng cuốc gọi vang đắng “dặm buồn”*
tình nhau người hởi còn hay mất
mà sao đẫm ướt hạt lệ tuông

trót đã thương yêu người thuở ấy
chừ thì hoài “niệm khúc buồn thu”
“hun hút”* thiên di ngàn xa khuất
chỉ còn sót lại một khúc ru
(*) TVBT

10 năm ư!?

Mười năm ư!?
Thuydu


em dõng dạc 
trước lũ hèn ngang ngược
mười năm ư!?
liệu chúng được còn không
mỉm môi cười 
kiêu hãnh trước cùm gông
rồi sẽ thành cơn giông... 
cuốn phăng phường bán nước




trước bản án đòn thù.
em vẫn bước
thẳng đường đi
dẫu trước hay sau
ngẩng đầu hiên ngang dạ chẳng hề nao
giương cao khát khao
TỰ DO - CÔNG LÝ
con đường Em đi
sục sôi ý chí
của Bà Trưng, Bà Triệu…
khí phách ngang trời
ăn áo cơm dân em trả cho đời
lời của nước non
ngàn năm đồng vọng

Lời ru

LỜI RU CỘI ĐÁ ....
Thuydu


gã đàn ông một mình lầm lũi bước
cuối gằm mặt đau chẳng ngước mắt nhìn đời
lạc cuộc nhân gian không tiếng gọi mời
một mình đi giữa trời nắng gắt




gã tự biết chiều hoàng hôn sẽ tắt
tia nắng vọt vàng hiu hắt lụi tàn
gã từng qua bao chuyện bẽ bàng
trái tim trẻ trung chừ võ vàng loi lẻ

gã đàn ông biết mình là kẻ
vô gia cư, vô cả tình thân
trái tình yêu từng đã hiến dâng
chừ chỉ còn bâng khuâng nuối tiếc

gã đàn ông tập cho mình câm điếc
giả ngu ngơ chẳng cần thiết thương yêu
gã hiểu rằng phận số đã hẩm hiu
thì mơ chi giấc bồng phiêu…thục nữ

Dạ khúc

DẠ KHÚC
Thuydu


đêm rồi sẽ 
rơi vào những canh thâu 
dưới ánh nến cùn hiu hắt
đóa Quỳnh Hương
vội nỡ 
vội tàn
người đến 
người đi
tựa khói thuốc mờ hư ảo

************************
ánh mắt ai dường lạc vùng tâm bão
hạt lưng tròng trời nhớ, trời thương
long lanh lắng đọng giọt sương
giấu nỗi niềm vương vương…dạ khúc
có nỗi buồn ai vừa cạn múc
âm thầm, loi lẻ lúc chiều buông
phía thánh đường vọng tiếng ngân chuông
lời tình suông cũng vừa vụt tắt.

Ngày đàn ông

Ngày đàn ông
Thuydu

ngày đàn ông…phơi mình trong cát bụi
dẫm đôi chân…ngang dọc cõi lọc lừa
mở to mắt…nhận ra tình cay đắng
chôn khát khao…nơi góc khuất đồi trưa




ngày đàn ông…cắn răng đời thua thiệt
nén giọt rơi… chảy ngược xuống buồng tim
đếm thời gian…cạn cùng trong khánh kiệt
mặc đớn đau…với dấu lặng im lìm

ngày đàn ông…quên mình từng đã sống
trong yêu thương…với vóc dáng ngọc ngà
bên khung cửa…trời lặp đông rét cóng
xót thuở nao…nồng lửa đêm đàn bà

Em viết

EM VIẾT CHO NHỮNG ĐIỀU
SẮP QUÊN HẾT LỐI RA
Thuydu

ngày mà em “sắp quên mất lối ra”*
anh đã thật xa nơi góc trời xa ngái
và khi em viết …
kể cho anh nghe tất cả về những điều ngang trái
em nào biết trái tim anh đã thôi cháy tự lâu rồi
xin đừng tìm hiểu về cuộc đời anh nơi những dốc đồi
ngoằn ngoèo, xuống lên, tệ tồi… khôn xiết
đừng “viết cho đôi mắt chiều”* em không còn xanh biếc
cho “cánh diều băng”* mải miết tận “trời xa”*

cuộc trần này… em biết rồi! đâu phải chỉ em và ta
nơi những chạm va luôn là điều có thật
trái tim loài người vốn đã mang dị tật
nên góc bình yên cũng trầy trật mãi tìm
em đừng viết mà…với lời lẽ nén kìm
khi những con phố chìm sâu đi vào giấc ngủ
câu thơ hoải hoang là câu thơ còn chưa đủ
cảm xúc trào dâng… mới cũ phía “đời thường”*
“tuổi mộng mơ”* anh! tự lâu đã chết trên những nẻo đường
xen bao chán chường nửa đời giấu cất
chỉ có thể đem theo ở ngày nhắm mắt
về với mông mênh nắng tắt ráng chiều
trong giấc mơ em… còn lại biết bao điều
“nỗi nhớ rong chơi trên chiếc vòng mang tên hoài cổ”*
vết thời gian là vệt chấm phá dọc ngang lỗ chỗ
có dịu êm
có đau khổ tột cùng…
(*) Huỳnh Gia

Đối âm

ĐỐI ÂM TRI KỶ
Thuydu

ta biết mà ngoài ấy chưa thu
trong này thì trời âm u mây vần vũ
lá vẫn là màu lá cũ
mưa thì chưa đủ rũ bụi đời
lòng thì cứ rối bời…đan kẽ




nào yêu!
nào thương!
nào vương! nào loi lẻ!
nào lạc loài
nào buồn tẻ…cuộc chơi
phố đông người… tình sao cứ dần vơi
ta thì chưa một lần về nơi phố ấy
những vần thơ thì như muốn lấy
còn tình lại vợi xa như vấy hạt mưa buồn

Dấu Lặng

DẤU LẶNG
có miền nhớ nào đâu
trong góc tối tim anh
chỉ là mảng xanh rong rêu đã cũ
mặt nạ lạ, quen đi vào giấc ngủ
thật như đùa
mơ ủ chút ủi an

em biết rồi 
tất cả vốn sang trang
tị hiềm chi
thêm đa mang, oằn nặng
anh vùi đời anh vào trong dấu lặng
câu thơ buồn
đóng cặn cạn trơ
chữ yêu ư!?
dường chỉ có trong thơ
nơi ngữ vần vu vơ…đi lạc
thả cuộc mình vào mông mênh trôi giạt
những đóa hồng trong anh…
tự phai nhạt lâu rồi
tìm hiểu chi em…góc khuất cuối đồi
Thuydu