Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

CUỐI TRÁI TIM


Cuối…trái tim

Tôi nhận từ Người lời thơ cuối
Sao bất ngờ  khi ý nghĩ vẫn chân thành.
Nếu Người hiểu trái tim tôi mãi để dành
Sao vội vã viết lời thơ cuối.

Lời thơ Người, cuộc tình cuối
Người cứ quên, tôi thì mãi ghi lòng
Đau thì đã từng đau, nhưng vẫn nhũ lòng
Chờ và đợi dù đầu sông cách biệt

Chỉ xin Người đừng nói lời tạm biệt
Lần cuối tim, vì đã lắm vết đau
Nếu không thể chờ nhau
Thì ta mãi còn nhau về vô tận.


Chừ đời tôi đã quá nhiều lận đận
Làm sao cười, làm sao mộng hởi Người ?
Nếu phải cười
Thì trong tôi chỉ nụ cười hoang lạnh.

Thủy chung là gì ? Tôi chỉ cần Người kề cạnh
Dù thung lũng buồn hay đồi hoa trắng nguyên sơ
Chút mù sương, chút kỹ niệm tuổi thơ
Đường Người qua ngày xưa đồi mơ tôi đợi

Thiết tha…yêu  và chờ đợi
Chuyện thế nhân vời vợi quay cuồng
Ai bảo trái tim không có cội nguồn ?
Không cần có nhau dù chia xa hai nửa

Người chấp nhận xa, tôi vẫn chờ nơi cửa
Khoảng cách giữa người nào phải là xa.
Một ngày khi trái tim Người chợt hiểu ra
Người sẽ không nói cùng ta câu thơ cuối

Duthuymiengiang

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

NỬA HỒN


Nửa…hồn.


Tấm thân tôi, gã khờ du mục
Sao Người đem tim, tặng kẻ lãng du
Sợi tình vương từ một khúc ru
nỗi thương nhớ, van Người thu giữ

Nửa hồn thơ hằng hà vần chữ
Hồn trinh nguyên tôi nào dám thử chờ
Bởi ảo hình là một bóng mờ
Tay xưa vuốt, tôi nào ngờ mộng mị

Hồng tâm Người, tôi biết…không là lập dị
Chỉ tim tôi uỷ mị vô thường
Nên thảo nguyên xanh, tôi nào biết tỏ tường
Sông quyến luyến, chảy hoài trong ngực




Biển nhớ trông, thác nguồn cơ cực
Suối mơ hồng đổ vực ngác ngơ
Sóng biển tình ru giấc tôi mơ
Đêm thơ lạc, thổi bùng Hoả Diệm.

Huyền thoại trăng - lần mò tìm nghiệm
Ảo hư trôi, chết lịm giữa dòng
Thuỷ triều dâng có ngập được cõi lòng
Hay chỉ chạm vào vòng nuối tiếc ?

Người cho tôi nửa trời mắt biếc.
Tôi nào dám cho Người, da diết niềm đau.
Nếu cõi đời còn một kiếp sau.
Tôi xin nhận, nửa người trao… còn lại.

 Duthuymiengiang

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

MƯỢN THƠ

Mượn Thơ




Người mượn thơ, Ta mượn Em mảnh vá.
Vá ân tình, vá cả khoảng lặng thinh
Lặng đêm buồn, dưới ánh nến lung linh.
Tim chợt vắng, khuất tầm nhìn xưa cũ.

Cung tâm nào, phách vang vừa đủ
Ngân thanh dài, ngân thanh ngắn nhẹ rung
Tiết âm ba ở nhịp lặng chùng
Môi đọng lại, nồng hôn của thuở

Chờ giấc mơ lại về để mở
Canh dạ tàn, mặn đắng vị xa
Dặm ngàn xa, cồn nổi phong ba.
Ta riêng ngữ lòng xa vời vợi

Thơ phổ đợi, phím chùng chợt gợi.
Chút phù sa, còn thấy hồn nguyên
Sắc tím màu lữ khách cô miên
Hoàng hôn đọng, bên song cửa... lặng.

ĐÂU


ĐÂU ?




 Người nợ nhân gian, nửa nỗi sầu
Tôi nợ đời, một cánh chim Câu
Về đâu tìm lại, tình ôm ấp ?
Giữa cõi thế gian, một bể dâu.



Người có chờ không ? chút mưa ngâu
Tình Ngưu đợi Chức, đã bao lâu ?
Tôi về tìm lại, câu thương nhớ
Thơ vẫn dòng buông, giữa thẳm sâu

Trần gian còn biết chốn nơi đâu ?
Tìm cho thấy được, ở đêm thâu.
Chút tình, chút nghĩa…câu nặng nợ.
Nặng nợ câu thề…chẳng có đâu.

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

DẠI KHỜ


Dại khờ


Này Em!
Hãy mở lòng
và quên đi quá khứ.
Ta cùng hướng về
 một góc bình yên.
Cùng lắng nghe
 dạo khúc tịnh yên
Trong buổi hoàng hôn
 nhạt nhòa tia nắng
Này Em! Hãy cùng ta
xua đi trống vắng.
Trái tim côi
sâu lắng đợi chờ.
Nếu trong đời người
có chút dại khờ.
Thì xin để cái dại khờ
... cho ta gần gũi.

 
Này Em!
Hãy cùng ta giong ruổi.
Trong buổi hoàng hôn
của tuổi chúng mình.
Và này Em! hãy nhìn.
Trái tim chúng ta
chung tình nhịp đập.
hãy đến
và rồi sẽ gặp
Bằng một dại khờ
ngượng ngập trong nhau.

ĐỐI MẶT

Đối mặt

 

Người đối mặt Ta, Ta đối mặt Em
Mặt nạ người, che đi trần trụi
Em vớt niềm tin, bay trong mưa bụi
Ta vớt trần ai, thầm lặng nỗi buồn.

Đời ! đôi khi là những ngông cuồng.
Với tiếng còi tàu, xé tan đêm mù mịt
Người l hành là Ta đi vào trừ tịch.
Em sân ga buồn, vắng lặng trời khuya.

Ở những con đường hai ngã s
 chia
Ta - Em, như gặp bão giông phía trước.
Xin Em đừng để niềm tin rơi vào mặt nước
Để đối mặt nỗi buồn, đối mặt mong manh.

Đêm rồi sẽ tan, niềm hoang tưởng trôi nhanh.
Ta đau không phải vì nhau, mà vì đời hoang dại
Thôi thì hãy cùng xòe bàn tay ta tìm lại.
Chút nhân gian, khờ dại... đợi chờ

Duthuymiengiang

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

CHÙM THƠ - BUỒN



“ Buồn như ly rượu đầy – không có ai cùng cạn”
….
BUỒN KHI TA...CHỢT LẠ



Buồn rạn nức tim côi
Buồn đuổi theo tôi… ngày ngày, tháng tháng
Buồn trong hồn chường chán.
Ngày mai hằn… một áng sầu bi

Buồn rơi - lệ thấm hoen mi
Trào cay - một thời cô quạnh.
Buồn như - không người bên cạnh
Hoang lạnh - một miền lẻ loi.

Buồn như  nước…lững trôi
Môi tìm môi nhòa nhạt
Buồn như mây phiêu bạt
Lạc vào giữa cơn mưa

Buồn như buổi trời trưa
Tiếng ve sầu gọi hạ
Buồn khi ta chợt lạ
Không còn… trong nhau – trong nhau


“ Buồn như trong một ngày, hai đứa không gặp mặt ”

KHÚC BUỒN



Buồn dừng ở bờ môi
Khô cằn như sõi đá
Buồn cuộc tình dối trá
Ai xóa đời quạnh hiu ?
Đâu vòng tay ấp yêu
Đìu hiu buồn ngõ vắng
Buồn đêm dài thức trắng
Cõi hoang vắng tịch liêu

Đâu rồi một trời yêu
Cuối thu vàng vọt lá
Buồn như chim bị ná
Hết một đời tự do

Buồn người ơi còn lo, khi đời còn gian dối
Đường ngập đầy bóng tối, ai chỉ lối đời quên
Buồn trong nỗi chênh vênh – rượu ly nào ai cạn
Con đường tình chay sạn – khi cạn tình trong nhau.


Buồn ơi xin hãy lau
Giọt lệ tình hoen úa
Tha hương buồn xin Chúa
Một nhành lúa quê hương


Buồn một sớm hai sương
Gương chẳn hoài soi rọi
Buồn khi người không gọi
Tên của mọi miền yêu   

Thuydu

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

HUYỀN THOẠI CỎ


HUYỀN THOẠI CỎ



Nằm dưới cỏ, tôi thả  vào huyền thoại
Đêm Sông Trăng tình lẻn cung Hằng
Lóng lánh sương, hạt nhỏ trong ngần.
Sa bần thần, ngàn sao vừa lạc.

Ngọn gió lùa, lá rơi xào xạc
Biển trầm luân ngào ngạt âm vang
Tình đôi lần ngỡ đã sang trang
Vầng thơ cũ vẫn mang miền đợi

Mảnh tâm Người mãi hoài vọng gợi
Nỗi nhớ tôi vời vợi mông mênh.
Một góc đời từng phải chênh vênh
Lời ru cỏ lênh đênh ướt hạt

Hương trầm dâng tỏa lan hoang mạc
Giữa vòng tay dào dạt cùng trăng
Sóng ru tình huyền thoại lăng tăng
Môi – mắt biếc giăng giăng nụ mãn.


Phù vân trôi dòng đêm bảng lảng
Phía hồn tôi viên mãn thu phong
Xưa đá ngoan – cỏ mãi đi rong
Đêm huyền thoại chờ mong tình cỏ