Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

ĐÁP

Hỏi...
Ai nhớ mình không nhỉ!
Đời trót xa ngút ngàn
Mắt khô dòng lệ nhỏ
Mà biển tình... 
Sóng dâng.
Ai trách mình không nhỉ!
Còn một nẻo cuối trời
Treo nỗi buồn trước gió
Vút xa
Lòng
Tiếng ngân...
Ai đợi mình không nhỉ!
Nắng mênh mang một thời
Mưa giăng mù góc nhớ
Đêm dại khờ…
Đa mang.
Ai tìm mình không nhỉ!
Còn nợ nhau một lời
Trăng khuyết buồn vời vợi?
Chạm dốc đời…
Tình loang!
Huỳnh Ngọc Yến


ĐÁP…
Ta quên người…có thật!?
Sao dạ cứ xôn xao?
Quên hết những nụ trao
Mà xuyến xao…
nguyên vậy?
Ta trách người khơi dậy!
Chi…nỗi buồn xa xưa
Gió ơi gió hãy đưa
Mây bay
về
phương ấy…
Ta chờ người nào thấy!
Con nắng hoài đi hoang
Cả cuộc mình lang thang
Ngày ngu ngơ…
loài lạc
Ta tìm người…mặn, nhạt?!
Trả nhau vạt xưa buồn
Kết thúc một vở tuồng
Ai là người…
ruồng rẫy!?
Thuydu

HÀNH TRÌNH VỘI

HÀNH TRÌNH VỘI

Cố gắng cũng chẳng thể vẽ ra hành trình của chính mình
Đang tan chảy trong vàng phai Thu úa
Trận rét đầu Đông khiến những niềm vui nhỏ nhoi dần dần sạt lở

Đến cả nỗi buồn dường cũng nhạt nhòa hơn

Như bao lần - thấy mình giống một kẻ cô đơn
Hay tại mùa Đông khiến đôi vai lạnh hơn, co ro tìm ấm
Thèm một bàn tay nắm tay mình cùng bước đi thật chậm
Trên những con đường khắc khoải lá khô

Nhiều lúc hoang mang như kẻ tội đồ
Ăn năn trước tháng 12 thỉnh chuông chiều sám hối
Nhắm mắt nghe con tim phác một hành trình vội
Ngày cuối tháng 10 phai phôi

Sấp ngửa cuộc người Tôi quay quắt tìm tôi.

Hương Hoàng




 NUỐI TIẾC…THU

“Sấp ngửa cuộc người Tôi quay quắt tìm tôi.”*
Tìm một dòng trôi trên hành trình mặc định
Thu úa mùa vàng phai, chiếc lá cuối cùng bịn rịn
Rời cành… đu mình vào khoảng tinh không

Buồn…! nỗi buồn thẳm sâu cùng cái rét đầu đông.
Nhớ quên, nhạt nhoà 
khôn nguôi miền tan chảy.
Như cung trầm từ tiếng đàn bầu ai vừa gảy
Khúc lẻ loi róc rách mãi từ nguồn

Bao lần ư !? “lại thấy mình giống một kẻ cô đơn”* …buồn
Hành trình lang thang kiếm tìm một bờ vai, một luồng hơi ấm
Xa xa cuối khuất chân trời vẫn nghe rền vang tiếng sấm
Nuối tiếc Thu… với lấm thấm hạt mưa chiều

Thèm một nụ môi, một bàn tay dắt dìu
Sưởi ấm lại mảng hồn chiều giá rét
“Như kẻ tội đồ”* bị bỏ quên giữa yêu thương và căm ghét.
Muốn thét vang…
bày…
phơi... 
“sấp ngửa cuộc mình”*

Cuối tháng mười mà như lạc giữa chùng chình
“ Tôi quắt quay tìm tôi”* cuộc hành trình…khắc khoải.

(*TTV)

Thuydu

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

NỖI NIỀM THU

Những cánh chim rồi cũng di cư

Cuối mùa!
Lá vàng còn vương vấn
Bầu trời đổi sắc

Những cánh chim rồi cũng di cư…

Ngọn gió nhẹ nhàng
Gở nốt mùa thu
Nắng hôn dại khờ lên ngày mong manh tắt
Giấc mơ bay trên vòm mây tiếc nuối
Bờ vai đau khắc lạnh đợi chờ…

Trót hồn nhiên, hoang dại, ngây thơ
Ấp ủ điều không hiện hữu
Trái tim trầm tư

Giữa lưng trời thảng thốt
Tiếng hót cuối cùng tiễn biệt
Tàn thu!

Ngọc Yến Huỳnh




 

NỖI NIỀM THU


Vào đông!
Những cánh thiên di bay về phương Nam tìm tổ ấm
Thu nuối… 
còn vương vài hạt mưa lấm thấm
…“Cuối mùa!”*NYH

Dường như sót một ngọn gió lùa
Chiếc lá vàng cuối cùng cợt đùa
…thân phận
Người đã mấy mùa lận đận?
Thiếu một bờ vai kề cận tựa nương

Chờ một bến thương
Soi gương để thấy mình có còn hiện hữu
Những “hồn nhiên, ngây thơ”* đã cũ
Chừ trầm tư ấp ủ…dại hoang

Tôi lê bước lang thang
Hồn ngổn ngang…tê lạnh
Đông về!
Nghe chạnh nỗi niềm…Thu.

Thuydu

HƯ ẢO

Hư ảo

Anh chẳng là ai trong cuộc đời em...
Chỉ là bóng trăng, là làn hương, là dòng suối mát...
Chỉ là giấc mơ lòng em hằng khao khát

Dẫu suốt cuộc đời em chẳng dám gọi tên!

Anh chẳng là ai trong cuộc đời em...
Khi đau đớn em vẫn thầm mong đợi
Muốn được sẻ chia dù xa tầm tay với
Dẫu không bao giờ được gọi... anh ơi!

Anh chẳng là ai trong cuộc đời em...
Sao lúc chông chênh lòng em lại nhớ
Vắng xa lâu... nghe nỗi buồn vụn vỡ
Muốn nhẹ nhàng được nương tựa vào anh

Anh chẳng là ai trong cuộc đời em...
Một bàn tay dắt dìu khi lạc bước
Một bờ vai khi lòng em thổn thức
Một bóng hình hư ảo giữa trái tim!


Ngọc Yến Huỳnh



Ảo hư!

Ừ em!
Ta chẳng là gì của nhau
Chỉ một chút lao xao của ngọn gió bồng…đi lạc
Chỉ là cánh bèo trôi giạt
Thoáng qua, xin đừng tạc…vào tim

Thật tình anh chỉ là cái bóng lặng im
Là loài thú hoang trong đêm trừ tịch
Em sẽ quên ngay thôi mà như sau vở kịch
Vai bi…đi nghịch với ước thề.

Thôi em!
Ta chẳng là gì của nhau trong giấc mộng tràn trề
Em đừng mong cận kề, để lòng nhau bối rối
Đã trót xa rồi giờ chỉ còn đêm tối
Đợi chờ chi một lối đi về

Quên đi em! quên tất cả lời thề
Quên tuồng hề mà anh từng diễn
Cần chi… lần cuối cùng đưa tiễn
Có gì đâu! 
khi rơi …giữa biển…ảo hư!

Thuydu

CÓ MỘT...

Có một nơi mãi là bến đỗ…
(GĐHP)
Những nhánh sông miệt mài xuôi ngược
Bồi nỗi buồn
Khuyết lở niềm vui
Bước thời gian lắng trong, gạn đục
Trầm đáy sâu thương tích cuộc đời…
Sông tích tụ bao ngày nước mắt?
Chở thét gào câm nín trong đêm?
Về biển rộng lòng tràn mặn đắng
Tìm bao dung che lấp muộn phiền
Nhánh sông ơi!
Một đời phiêu dạt…
Phơi trải tình
Đọng mấy yêu thương?
Từ trăm ngả
Mãi còn xa lạ
Xin tìm về bến đỗ bình yên!


Có ư!?...bến đỗ bình yên
Bến bình yên ư!?
Ai không có khát khao
Nhưng số phận lao đao nên tìm hoài chẳng gặp
Cũng biết mùa nước lên
nhánh sông tràn ngập
Nhưng hồn đà khô cằn nên bất cập thương yêu
Thì thôi! Xin làm kiếp rong rêu
Trôi…trôi mãi 
phiêu diêu… 
không bến bờ hạnh phúc
Lang thang
Lẻ loi
chờ một ngày…kết thúc
Nhắm mắt riêng ta
Cái phút
Vô thường…
Thuydu

TA KHÔNG...



Ta không thuộc…về nhau.

Hương yêu dừng lại ở phút đầu
Xin ai đừng tô màu hy vọng
Cũng đừng đứng trên đỉnh núi cao nhìn ra biển rộng

Đêm cuồng hoang biển động sóng cồn

Vá víu chi chỉ đổi lấy mỏi mòn
Giọt mưa thu có còn rơi tí tách
Xa là gì? Có phải là khoảng cách
Chiếm hồn ta mọi ngõ ngách buồn đau

Chung con đường nhưng hai ngả thấp cao
Trách số phận ngán ngao trần cuộc
Dây tơ hồng biết đã không ràng buộc
Người quên đi ta không thuộc về nhau.


Thuydu

TRẢ...



MỎNG...

mỏng đến vô hình ... vẫn sợ đất đau
sợ kinh động cả điều được mất
khoảnh khắc chạm nâu, điểm mặt
nhớ cái tên người đặt cho mình...


Hương Hoàng

Rơi!…chưa hẵng là sự vô tình
Người đừng nhớ cái tên chúng mình thường gọi
Bởi Thu còn đó nỗi buồn vời vợi
Nhẹ nhàng thôi vẫn đợi nỗi đau…


Thuydu

EM MƠ


LÀN RANH



LÀN RANH

Ta lạc nhau trong sự lặng im
Cánh cửa ngôi nhà đóng
Cửa tâm hồn cũng đóng

Câu thơ gửi riêng người từ lâu vắng bóng
Tựa mùa đông về quên gióng hồi chuông

Lời đau nào có thể rập khuôn
Thực thể bảo buông nhưng nỗi buồn vây bủa
Phía cuối đêm xót tàn đóm lửa
Không đủ xua cái lạnh riêng mình

Định vị góc nào cũng thấy chùng chình
Khi cuộc mình cũng chỉ là thực thể
Ta bước qua nhau thời gian đã trễ
Mở cánh cửa này
để lại đóng cánh cửa kia

Giới hạn làn ranh cột mốc đã ngăn chia
Phần mộ bia ghi rõ tháng ngày
…chấm hết.


Thuydu

CHIA TAY

Chia tay!

Chia tay rồi, anh có trách em không?
Khung trời cũ có còn vàng lụa nắng
Đường kỷ niệm chỉ riêng em đã vắng

Để anh cô đơn từng bước lang thang…

Chia tay rồi, anh có trách em không?
Tiếng đàn ngân nga một thời vụt tắt
Bao dấu yêu xưa em đành đánh mất
Quay lưng rồi, lẽ nào chẳng dửng dung

Chia tay rồi, anh có trách em không?
Trái tim phế hoang bóng hình trống rỗng
Ngã ba sông bẽ bàng từng con sóng
Tìm đâu bình yên neo đậu giữa dòng

Chia tay rồi, anh có trách em không?
Đừng lạnh lùng nhuộm đau trong ánh mắt
Đừng dối nhau thêm những lời bỏng rát
Ngày bình yên sẽ vỡ vụn đọa đày

Chia tay rồi, anh có trách em không?
Hãy quên mau một tình yêu dang dở
Hãy xóa trắng cơn mưa chiều xa đó
Nhưng anh đừng quên mực tím trang thơ...


Ngọc Yến

KHÔNG CÒN

 
Trách chi em tình đã lỡ làng
Chỉ tại ngày xưa anh vội vàng tìm đến
Chừ thì… bao nhiêu trìu mến
Đã không còn về bến… bình yên

Chia tay ư!?
Anh không trách đâu chỉ xin giữ nỗi niềm riêng
Nơi mà mặc nhiên có một thời hạnh phúc.
Những con đường xưa ta từng có lúc
Tay trong tay giây phút thần tiên.

Anh không trách đâu em!
Vì anh biết cuộc trần này vốn đã đảo điên
Mà em thì không riêng trong dòng xoay đen trắng
Trách chi chiều nay trời mưa không nắng
Vắng em rồi đêm không ngắn mà dài ra

Chia tay ư!?
Có phải là ta sẽ xa
Nỗi nhớ thương diết da không còn nữa
Anh không trách em đâu khi ta lạc giữa
Không gian buồn chia nửa miền đau.

Em!...
Ngày mà ta không còn nhau
Anh không trách đâu trước sau tình phụ
Mình anh thôi sẽ tìm về nơi trú ngụ
Cõi vô thường vắng nụ yêu thương.


Thuydu

ĐỪNG EM

ĐỪNG EM

Nghĩ chi em! 
cuộc trần luôn ẩn chứa những điều
Đau thì nhiều còn vui thì ít

Vì thế em cứ viết đi… khi em thích
Những vần thơ 
nhưng đừng hướng đến đích thả trôi

Em cùng đừng để nỗi buồn lên ngôi
Khi sự chia xa làm ta lẻ loi thân phận
Hãy bình tâm nén đè uất giận
Cho một ngày mai người ấy lỡ vận quay về.

Em biết rồi nhân thế như những trò hề
Cái cận kề đôi khi người ta không biết giữ
Cứ bám theo phù du thay ngôi tìm phép thử
Bỏ mái ấm gia đình làm lữ khách hào hoa



Đến khi ngày cuộc tình trôi qua
Là lúc nuối tiếc thời xưa cũ
Thì sự thứ tha từ em sẽ đủ
Hàn gắn yêu thương… giấc ngủ lại lành.

Đừng sợ em! Mọi thứ điều có ngọn ngành
Ai thành nhân không qua một lần lầm lỗi
Có thể trong đợi chờ làm ta mòn mỏi.
Nhưng đừng bao giờ đặt dấu hỏi chính ta

Người ấy sẽ không hiểu được đâu niềm nỗi thiết tha
Từ trái tim em khi xa cách
Em cứ nghĩ đó như điều thử thách
Nên đừng nghi ngại em “ sau cánh cửa – mỗi chiều”*KN


Thuydu

CHẠY

Trốn!

Cho tôi trốn khỏi đời tôi
Một ngày thôi. Một ngày thôi… Một ngày!

Cho tôi thoát khỏi hình hài
Bỏ sau lưng những mệt nhoài lạ, quen

Cho tôi về thuở không tên
Mong manh lá cỏ rũ quên bên đời

Cho tôi về chốn không người
Cất mặt nạ, khép khóc cười, vô ưu…

Cho tôi trốn cả thực, hư
Chôn ảo vọng, giấu đợi chờ, trống không!

Cho tôi làm mây bềnh bồng
Lênh đênh một kiếp cuồng ngông giữa trời

Cho tôi trốn một ngày thôi!


Ngọc Yến Huỳnh





CHẠY…

Người xin trốn khỏi cuộc trần
Ta xin bỏ chạy nợ nần nhân gian
Một đời nhằn nhọc đa mang
Mai xin vứt hết lang thang , chùng chình

Mốt này…quăng tất tên mình
Phù du bèo bọt, ảo hình…phôi pha
Cầu mong về cõi bà ta (ta bà)
Quên đen - trắng, chỉ còn ta…vô thường.

Ừ thì người trốn chán chường
Còn ta tìm lấy tỏ tường trống không
Cõi người là chốn bão giông
Sau này trả hết sắc – không… nhẹ nhàng

Là ngày về với…suối vàng.
Phải không!?


Thuydu

NGHIÊNG...

NGHIÊNG

Đông về 
lục bát vu vơ
Nghiêng mùa gió thổi thẫn thờ vào đêm


Nghiêng sương 
ướt nụ môi mềm
Trăng nghiêng soi tỏ nỗi niềm từ đâu

Nắng nghiêng 
gom tặng mùa sau
Nghiêng chút nhớ để chút đau nhẹ dần

Gánh sầu 
quăng biển, đổ sông
Tô hồng má nhạt chiều đông đang về

Nghiêng nghiêng 
cái nét duyên thề
Cho đầy một chén tình mê muộn màng...

Jenny Pham




Gió lay 
một phận má hồng
Lời thơ tuôn chảy bồng bồng đêm mơ
Nghiêng tình 
người rải vầng thơ
Tóc mây quấn lấy tôi ngơ ngu tìm

Hoàng hoa 
giọt tửu đắm chìm
Người pha ngào ngọt làm mềm môi tôi
Chiêm bao 
còn giấc lẻ loi.
Xin người một chút gương soi mảnh tình.

Hồng tâm 
mấy bận chùng chình
Trong nhau trói buộc đời mình riêng ai
Lửa hương 
nồng thắm đêm nay
Nghiêng miền thương nhớ dường say cuộc trần.

Thuydu

LỜI ĐÊM


Lời đêm!

Khi gió cợt đùa trên nỗi đau của lá
Mùa rơi không còn êm ả
Thời gian tự cứa đôi mình

Bật những hồi sinh.

Bức tường đêm giam ánh sáng lung linh
Những môi hôn trói mình trong niềm tin cũ rích
Níu giữ điều không có thực
Tình Yêu!

Đường vòng nào cũng chỉ bấy nhiêu
Cuộc đời đầy công thức
Khi dỗ dành nhau trái tim ướp mật
Lúc lời đãi bôi không qua nỗi câu chào

Ai toan hái một vì sao?
Thắp sáng lòng hoang lạnh
Ta bắt mình bước qua bao điều trừu tượng
Cố mà tin!


Ngọc Yến Huỳnh

 
HIU HẮT…LỜI ĐÊM

Có ai đâu em! “toan hái một vì sao”*NYH
Nó ở rất cao anh không với tới
Kỷ niệm cũ rồi chẳng đâu còn mới
Nụ hôn xửa xưa 
chừ!...chới với trong mơ.

Lời đêm! đâu dịu êm như một bài thơ.
Chỉ là những ngu ngơ thời con trẻ
Giờ thì ta…đơn lẻ
Như chú sẻ…lạc bầy

Em biết mà! cuộc người là những trật trầy
Đừng mơ ngày xum vầy…hoang tưởng
Câu nói yêu chỉ là âm hưởng
Chúng ta qua rồi cái ngưỡng…niềm tin

Chẳng còn đâu thứ ánh sáng lung linh.
Con đom đóm đêm không thể thay bình minh đã tắt
Tình yêu ư!? đắng ngắt
Đọng đầu môi…hiu hắt đêm dài.


Thuydu

MÙA QUA


MÙA QUA

Nào phải anh “vô tình viết câu mùa Thu”*KN
Tại chiếc lá vàng rơi ngân khúc ru kỷ niệm
Điều ước khi xưa như lời mặc niệm

Tiếc mùa ta nghiệm được… miền đau.

Thu với anh là ánh mắt em trao
Mông mênh… 
ẩn chứa những xôn xao chờ đợi.
Có điều gì đó rất gần mà vời vợi
Anh chờ mong 
nghĩ ngợi … mùa qua.


 




Thương lắm! cúc vàng em 
ươm những khát vọng…thiết tha
Ánh nắng chiều về chạm va khung cửa nhỏ
Nào phải đâu lời anh chối bỏ
Tại gió vô tình chưa kịp gõ tim yêu.

Có khác gì em đâu!? 
Anh số phận hẩm hiu
Như mảng tường phũ rêu phế tích
Chúng ta cứ đi mãi con đường mà không đến đích
Bao luỵ phiền cứ zắc zích bủa vây.

Cuộc trần cứ thế! em đó… anh đây
Mãi ta không thể xây xong lâu đài cổ tích
Ta không níu được dấu yêu dù rất ít
Thương cho mùa Thu quấn quýt chẳng chịu rời.

Thuydu

CẠN...

Nhấp!
Nhấp cà phê
Nhấp thời gian
Nhấp đêm vắng
Nhấp mênh mang
Trôi buồn..
Nhấp nghĩa tình 
Nhấp thiệt hơn
Nhấp đen trắng
Nhấp mất còn
Buông xuôi...
Nhấp cay đắng
Nhấp ngậm ngùi
Nhấp tan tác
Nhấp đầy vơi
Muộn màng...
Nhấp ngọt bùi
Nhấp ly tan
Nhấp rạn vỡ
Nhấp bẽ bàng
Cạn...
Đau!

CẠN!
Cạn chung cay
Cạn hôm nay
Cạn bạn bè
Cạn nghĩa tình
bỏ tất…
Cạn ngây ngất
Cạn giọt rơi
Cạn chơi vơi
Cạn lả lơi
Nguội lạnh…
Cạn hồn chạnh
Cạn lao đao
Cạn nỗi đau
Ta cạn nhau
vội vã…
Cạn mặc cả
Cạn nghiệt ngả
Cạn tất cả
Cạn cuộc mình
Tối thui…
Vui!
Thuydu

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

LẠC MIỀN

LẠC MIỀN

Người gửi tôi ngọn gió Hà Nội heo may
Chớm đông sáng nay hây hây lạnh
Ta ở hai phương trời cách xa chưa lần kề cạnh

Thu cuối mùa niềm bất hạnh bủa vây.

Tôi biết người đang mang những nỗi đắng cay
Nhớ quên cuộc mình… vay trả
Chân vẹo xêu dưới hàng cây nghiêng ngả
Lẻ loi, hối hả… 
dưới bóng râm đường





Người gửi tôi chút nắng phố phường
Hỏi nắng đủ nung chán chường phía ấy
Hay tận thẳm sâu vết đau sưng tấy
Còn hằn in bẫn vấy miền đau.

Tôi biết cuộc người dẫu trước hay sau
Ai không từng một lần ngán ngao số phận
Hai chúng ta lạc miền lận đận
Hồn bâng khuâng mấy bận thu về.

Có phải cuộc mình là những trò hề?
Ta nhập vai nhưng lại đứng bên lề cuộc sống.


Thuydu

RU ĐÊM


TÍM...


GÓC KHUẤT


BỎ QUÊN


NGÀY CẠN


HỒN GIAO


SOI


NGÀY...ĐÊM

Người Đàn bà và Đêm và…
Góc phố
Rượu tràn
Đêm không say…
Người đàn bà ôm nỗi buồn
Nhấm nháp
Thời gian hối lỗi tàn phá vô hình.
Gỏ đau tích tắc.
Giai điệu vang
Giọt cường toan
Vỡ toác 
Nỗi cô đơn kiêu hãnh khóe môi cười
Đêm suy diễn
Gương mặt người
Sơn phết
Buồn vui im lặng 
Ai đắp mồ chôn những ngày xưa!
Ngọc Yến Huỳnh

NGÀY ... ĐÊM
Ngõ cùng
Bình cạn
Đêm quắt quay…
Người đàn ông nghiêng ngả say
Vô thức
Không gian xám hối – Ngập tràn bứt rứt
niềm đau đan xen
tắt!...lặng yên
nát nghiền
Miền lẻ loi - đổ sụp... loãng tan
Ngày miên man
Khuông mặt người
Bôi trét
Đắng cay - chết lặng.
Người đàn ông vùi chôn
tất thảy...xửa xưa!
Thuydu

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

THU ĐỢI

THU ĐỢI

Nào phải nhạt Thu, lạc cả chiếc lá vàng
Anh có dấu đâu 
…phút vội vàng ngày ấy
Tất cả ẩn trong thơ 
…hỏi em có thấy?
Hay tại Thu buồn còn đọng đấy hư vô.

Con sóng nào em ? con sóng giạt lô xô
Nước mắt nào em? không khô khi cạn kiệt
Nhưng tình yêu Thu 
với anh… mãi muôn đời bất diệt
Dẫu cuộc trần gặp khắc nghiệt… gian nan.

Anh vẫn ngày qua những chuyến đò ngang
Ráng chiều đìu hiu bến hoang em đợi
Mặt nước hồ Thu loáng loang vời vợi
Trong hồn nhau còn đó sợi tơ vương



Thu với anh là cả một trời thương
Nào nhạt đâu giữa sương chiều tỉnh lặng
Ngày xa nhau tình càng nghe nặng.
Chờ môi ai đến tặng nụ hôn nồng

Anh hiểu mà nơi ấy một tấm lòng
Đợi chờ mông mênh… 
dòng thời gian quay lại
Lá vàng khô bước chân nai e ngại
Hồn thơ xưa ngây dại…thẹn thùng

Nào phải nhạt Thu em !
tại gió bão bùng
Xin em đừng ngại ngùng nói câu tha thiết
Anh vẫn nhìn sâu vào em đôi mắt biếc
Trong ấy phải không em
những da diết…
nồng nàn.

Thuydu

HƯƠNG THU

HƯƠNG THU

Bao giờ anh về thăm mùa Thu?
Sớm heo may dịu dàng gõ cửa
Cơn nắng lạ bâng khuâng đầu ngõ nhỏ

Nghe nôn nao hương trái chín trong vườn

Anh có thấy mình thương nhớ nhiều hơn
Ngọn gió lang thang xô cỏ mềm bối rối
Cơn mưa lãng du ngang qua thật vội
Sợ dừng chân hoen ướt mắt Thu buồn

Không anh đón đưa hoa có vẻ giận hờn
Khóm Cúc dại ngoảnh mặt đi làm lạ
Mùi hương dẫu ghìm vẫn loang xa quá
Vương mơ hồ trong lá
Xác xao bay ...

Anh có về trong nắng gió hôm nay
Vườn rộn rã đón chân người trở lại
Thu tặng anh cánh hoa màu vụng dại
Dìu dịu hương
đọng mãi tim người.

Hương Hoàng

Sẽ có một ngày mà em
Anh về thăm lại vườn xưa
Nơi mùa Thu “dịu dàng gõ cửa”*
Hoa cúc vàng tựa tim em rực lửa
Đốt tim anh một nửa dại khờ

Nắm tay nhé em! Ta đi dưới ánh trăng mờ
Nghe dường ngù ngờ cái thời tuổi trẻ
Vẳng đâu đây lời yêu khe khẽ
Đêm hoang thiên 
Sót… hai kẻ lạc loài

Anh sẽ về mà em thăm lại thôn Đoài
Nơi mà không ai ngoài em chờ đợi
Nước mắt Thu vơi buồn vời vợi
Nhện trong vườn cũng thôi giăng sợi tơ ngang

Hỏi bao Thu rồi 
ngừng ngập chờ sang?
Thắm đẫm Hương Thu tỏa loang theo gió
Anh biết mà người xưa còn đó
Cơn mưa lãng du 
có một ngày về

(*Thuthuvang)

Thuydu