Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

CHÙM THƠ LỤC BÁT





RÈM MI

Riêng mình 
lạc gió hồn côi
Đêm nay nghe lạnh 
làn môi khô gày
Yêu thương 
nghiêng góc bên này
giữa đêm lay động, 
ngọc đầy rèm mi


LỠ LÀNG

Mong manh …
giữa bão cánh diều
Mong manh…
nửa ánh nắng chiều nhạt phai
Mong manh …
lạc cánh chim bay
Mong manh …
nguyện ước, chia hai lỡ làng


NGÁC NGƠ

Để rồi…
Ngơ ngác, ngác ngơ
Vụng tu đành kiếp bơ vơ riêng mình
Mộng du
giữa giấc chùng chình
Qua thì con gái, nhạt hình
…tháng tư

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

NẾN HỒNG


NẾN HỒNG




Xin được thắp lên những ngọn nến hồng
Cho riêng Người, ở cái ngày… vào nhân thế
Buồn – Vui vì cuộc người hoang phế
chiếc là chiều, liền kế rơi… rơi

Không còn thu xưa, chỉ còn hạt lệ nơi…
Chơi vơi nỗi buồn, buốt đau con tim nhỏ
Nhiều lần… có phải Người đi về cuối ngõ ?
thả hồn trôi, chân bỏ lang thang

Tôi biết mà…
quả tim Người từng đã đa mang ?
niềm ước mơ trong veo trang vở
Nhưng !..
mùa đi qua với bao niềm bỡ ngỡ
Cùng tháng năm cay đắng
…trở trăn

Người đã cố kìm lòng với những đợt sóng dâng
Đối diện với chính mình trong bâng khuâng, ngờ ngợ
Như con chim với quả tim từng sợ
tự xót thương mình giữa nợ ba sinh.

Trong đêm dài, Người khao khát ánh bình minh
trốn đối diện với vô minh…khoảng trắng
Người ơi…!
Tôi rất muốn, đem đến Người chút nắng
Chút cơn mưa, rửa hoang vắng, chùng chình

Đêm nay !
Người đón sinh nhật của riêng mình
Tôi một mình…thắp lên ánh nến.
Ngày mai…
Tôi tin mùa sẽ đến
Đưa  thuyền Người về bến…bình yên

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

NỢ


N



Tôi nợ Huế một câu hò Vĩ Dạ
Nợ Hương Giang bức họa dở dang
Nợ Văn Lâu vận ngữ chứa chan
Nợ Đông Ba, ngày lang thang phố chợ

Với Người… cuộc tình tôi còn nợ
Vành môi ngoan ngờ ngợ ngày xưa
Nợ đưa ai về, dưới những chiều mưa
Đường Thành Nội lưa thưa hiu hắt

Tôi nợ Người xa xăm ánh mắt
Vời vợi buồn, đau thắt miền thơ
Nợ đời một kiếp bơ vơ
Nợ tuổi thơ, cánh diều lộng gió

Nợ trăm năm quê hương mình khốn khó
Nợ những con tàu sóng gió ngàn khơi
Nợ em thơ ru điệu à ơi
Tôi còn nợ chơi vơi nhân thế

Nợ quách thành xưa cỏ rêu hoang phế
Nợ cha ông, cung đình, nguyệt quế, lầu son
Nợ với dân mình, nợ nước, nợ non
Lịch sử nét son ngày xưa ai phá

Tôi nợ dốc đời triền nghiêng vách đá
nợ ngày trở về phố xá đông vui
trăm năm cuộc người tôi nợ dòng xuôi
lui thui nợ
kiệu hồng vui ngày cưới

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

MÙA NHỚ


MÙA NHỚ



Nào giận Em
khi mắc vào mùa nhớ vu vơ
trời hạnh thu “ngập ngừng ngã rẽ”
những ước lệ  của đàn se sẻ
“đong đủ buồn – vui” tuổi trẻ xưa mình

Rồi ngày ta lạc nhau, ở giữa chùng chình
trong những cơn mưa sấm kình cuối đất
Tim…
dường như nghe đau thắt
những tin yêu vuột mất vì sao ?

Có hiểu cảm giác đau
Nén ghìm nao nao…
 thổn thức
Nỗi nhớ ùa ra bứt rứt
Bật khóc bao lần…
còn vuông vức được không Em ?

Hãy để cho nhau xem
Cơn đau là dịu dàng hay quặn thắt
Từ những đêm buồn vắng ngắt
Hương Dạ Lan rơi…
giọt nước mắt tràn

Em hóa thân theo ngọn gió ngàn
Lang thang…
“Anh ngẹn ngào lối nhớ”
Mùa thu… cái mùa mà ngày xưa anh làm cớ
Gieo vần thơ lớ ngớ ban đầu

Anh nào giận đâu
Bởi từ ánh mắt, Em nhiệm mầu
Lóe lên trong anh bắt đầu lời thương mến
Như câu truyện cổ tích xưa ai đem đến ?
Tử Đồng*…bãi tắm…Tiên Dung (Chử đồngTử)

Dẫu rằng anh có rung
cũng không để vuột tay cầm Em...
để mất
Xin trong nhau dấu cất
Vào mùa thu
nơi đáy mắt
Vu vơ…