Ta điên? Ừ thì ta điên!
Đo lòng người chỉ dựa trên lòng mình
Ngu ngơ bắt bóng tưởng hình
Khóc - Cười hai tiếng phù sinh một đời
Làm sao níu áng mây trôi
Làm sao hái được sao trời lung linh
Làm sao sắp xếp Tử - Sinh
Làm sao chia cắt chữ Tình - Yêu xa
Ai đi hết dãi Ngân Hà
Ai tìm Ô Thước chẳng nhòa mưa ngâu
Ai xoay vần được tinh cầu
Ai se chỉ thắm nên câu tơ hồng
Ta điên nên tự hỏi lòng
Đời bao người tỉnh giữa vòng Tình yêu!
Ngọc Yến
Tỉnh.
Tỉnh ư!...ai tỉnh? – ai điên?
Nhân gian mới cũ nơi phiên chợ đời
Ta điên tóc phũ rũ… rời
Người tỉnh cười khóc gọi mời ta điên
Sao ư? thế sự ngả nghiêng
Sao ư? “sinh - tử”* cao thiên định phần
Sao ư? Xa lại hoá gần
Sao ư? Sao lại… tần ngần đợi trông
Ta từng vào cõi mênh mông
Ta tìm ta với trống không cuộc mình
Ta “xoay vần”* với cuộc tình
Ta trông – ta đợi bóng hình “phù sinh”*
Người tỉnh tìm ánh bình minh
Ta điên ta cứ lặng thinh chiều buồn
(*Ngọc Yến)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét