Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Giao Mùa

Gió ấp úng lá nào xót lại
Vàng nhẹ rơi, thu đợi mùa sang
Giăng lừng trời một áng mây ngang
Che chút nắng mang về hơi lạnh

Thu bước đi Đông đà kề cạnh.
Phương trời nào Người đã lạnh chưa ?
Quê nhà mình trời vẫn còn mưa
Từng hạt thưa thêm lòng trống vắng

Giao mùa rồi sao tim bỗng trắng
Một màu tang ngấn lệ ngổn ngang.
Nào dám trách trời để dạ đa mang
Chỉ trách mình lang thang rong ruổi

Mùa qua đời tuổi chồng lên tuổi
Màu thời gian lủi thủi đi qua
Đông về xin nhớ ghé qua
Mang chút lạnh từ xa nơi ấy

Từ dạo xa hỏi lòng người thấy
Bình yên chưa và thấy mộng lành ?
Lời Họa mi vẫn hót trên cành
Hay đã tắt khi trời băng giá.

Ở phương Tôi trái tim rồi hóa đá
Chút tình xưa mãnh vá không còn
Một vầng trăng cũng đã không tròn
Mưa vẫn rớt trong hồn từng giọt

Trong đời Tôi chưa lần trái ngọt
Chỉ chua cay mật ngọt đầu môi
Nguyện kiếp này cuộc sống lẻ loi.
Lê chân bước giao mùa đành vậy.

Thuyzu 
Hòa Ngữ


Ngôn từ thiếu thơ mời Người thử
Lời trái tim chứa ngữ chân tình
Giữa trang là hai chữ chúng mình
Soi tâm…nơi lòng Người sáng tỏ

Mỗi đêm về Người quen nhịp gõ
Vận giữa ngừng máu đỏ hồng tim
Đợi bây chừ thơ vẫn lặng im
Từng ngấn lệ rơi dòng trăng dại

Sóng vỗ bờ có còn tìm lại
Gió thủy thần sông nhớ miền treo
Có hay chăng thuyền mất bến neo
Nên lạc mãi giòng thơ đem dấu

Đếm thời gian thâu đêm tim thấu
Phố xưa đường mòn mỏi tìm qua
Tay ôm trăng ngỡ mộng bay xa
Mong manh vắng khắc lòng trống trải

Biết thiếu ngữ mà lòng vẫn mãi
Hối hả buông giòng chảy vô bờ
Lời yêu thương nổi sóng vổ bờ
Ru thật mới bờ môi hương nhẹ

Đêm trông trăng gió về lay khẻ
Ngữ thơ Người khe khẻ tận sâu
Hạt nào rơi có phải là Ngâu ?
Thơ thiếu tự xin hòa một ngữ.

Thuyzu 

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Bước qua mùa Thu

Chân bước qua mùa Thu
Giăng ngang vệt mây mù
Hồn lịm một góc tù
Tim đau sầu vạn cổ

Người còn bao niềm khổ
Đong đầy nổi chờ mong
Tôi vẫn kiếp đi rong
Đường xa ngàn vạn dặm.

Mây giữa trời tối đậm
Bão giữa đời phong ba.
Đâu là một lối ra
Tôi còn mong chi nữa ?

Mưa tình đời gội rửa
Quá nửa muộn yêu thương
Trăng còn sáng như gương
Vào mùa đông băng giá ?

Tim hóa tành khối đá
Đong cứng miền yêu thương
Đâu rồi rượu Tiêu Tương ?
Ấm lòng hồn Cô phụ.

Mùa giao nơi hội tụ
Cũ mới rồi cũng qua
Chỉ còn một riêng Ta
Đếm một mình chiếc lá.

Liệu mãnh tình còn vá ?
Hay đã rách tả tơi
Sầu này liệu đã vơi
Hay vẫn còn tích tụ ?

Tiết mùa từ vũ trụ
Có tụ nữa hồn Tôi
Hay lại mãi cứ trôi
Sâu về miền xa ngái ?


Thuyzu 
Và Tôi…một lần xin đến

Tôi vốn biết, mỗi người có một nổi đau
Những nổi đau chẳng hề giống nhau phần nửa
Nhưng nổi buồn có thể cùng gội rửa
Khi nửa này tìm lại một nửa kia

Tôi và Người….hai Ta từng phải một lần chia
Nhưng một nửa Ta vẫn còn lại đó
Và vì thế dù đời giông hay gió
Ta vẫn có thể tìm nhau trong đó…nửa mình.

Tìm nhau một nửa ánh nhìn
Trong đêm mưa tình cờ ta gặp
Những ngữ ngôn, Ta cùng ghi vào tập
Nơi bắt đầu lặp lại cảm giao
Tôi cũng hiểu…mỗi người có riêng một nổi đau
Cái riêng tư, không dể gì chia sẻ.
Nhưng nếu cứ mãi sống trong buồn tẻ
Thì nửa tìm, không thể đến được đâu.

Nếu cảm giao từ tận thẳm sâu
Ta vẫn có thể tìm giữa bộn bề cuộc sống
Nếu cứ mãi để lòng trống rỗng
Thì hư vô cánh cổng chực chờ

Ta sẽ không thấy đâu là bến, là bờ
Hay một giây, một giờ bình lặng.
Mãi lòng Ta nếu là trỉu nặng
Thì giá băng lẵng lặng thấm sâu

Tôi muốn cùng Người, qua một cơn Ngâu
Muốn cùng Người cùng xâu giọt nắng
Cùng dìu nhau đến miền xa vắng
Để một ngày hai nửa giao nhau.

Cuộc đời cần lắm những lời trao
Thật thà để mau phai phiền muộn
Một lần đau, không phải rồi phải cuộn
Những riêng tư phiền muộn mình ta.

Nếu lòng có thể bật ra
Thì hãy thốt trong ta trìu mến
Và Tôi một lần xin đến
Để cùng Người tìm bến giao nhau.

Thuyzu 

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012


VỀ ĐÂU ?

Về đâu cánh Nhạn lẻ loi ?
Cụm sầu bay mãi trong tôi đêm ngày
Chặn đường bay vẫn còn dài
Giấu dùm tôi nhé gót hài năm xưa

Bay…bay, Nhạn giữa cơn mưa
Hương yêu ngủ muộn vào trưa thật thà.
Đâu là một lối về nhà ?
Nhạn bay mõi cánh, la đà đảo say

Rừng thu vàng lá trong ai ?
Gió chừng như thổi về tai ủ buồn
Nhân gian là những vở tuồng
Thương yêu, lừa dối, bạo cuồng, ủ ê

Nhạn ơi xa một bến mê
Cùng ta về lại chốn quê thuở nào.
Nơi không có những mời chào
Đầu môi, chót lưỡi, ngọt ngào, điêu ngoa.

Sông quê vẫn một khúc ca
Nước vào giòng lớn, nước ra bể nguồn
Ạ ơi ! xa những mộng cuồng
Ta cùng Nhạn nhé, chẳng buồn nhân gian

Hạt sầu từng chút đa mang
Tình đầu, tình cuối thu sang rửa miền.
Ngây ngô ta lại đi tìm
Thu say, thơ ngữ, mộng chìm thơ ngây

Ánh dương sẽ tỏ từ nay
Rừng thu thay lá, đêm mai Nai về.
Gió lên thổi khắp tư bề
Lòng Ta cùng Nhạn tràn trề hoan ca.

Thuyzu 

Tháng Giêng xanh


Tháng giêng trong Em là mãng trời xanh
Với những áng mây, chở bao điều da diết
Như tình yêu dừng trong Em mắt biếc
Yêu anh – yêu anh  và yêu anh.

Tháng giêng với những đan xen
Tháng giêng, tháng của lời tình tự
Tháng giêng muôn loài hoa về ngự
Một lừng không kỳ lạ tháng giêng
Tháng của những nổi niềm riêng
Người xa quê nhớ về đất Mẹ
Tháng của ngày thông lệ.
Người chúc nhau, không nệ giận hờn
Tháng giêng với những tiếng đờn
Tình tang chim về tổ ấm.
Tháng của những hạt mưa rơi lấm thấm
Bụi đường xa, sưởi ấm người xa
Tháng giêng không như một giấc phù hoa
Mà là của gió, nhẹ mơn mềm lụa
Tháng nồng nàn, ngọc ngà nhung lụa.
Tháng viếng chùa, với những cầu xin.

Tháng giêng là tháng của bình minh
“Tháng lộng lẫy của cả mười hai tháng”
Cuối chân mây, bầu trời rực sáng.
Tháng giêng yêu, suốt sáng, suốt ngày
Tháng giêng là tháng của trang đài
Trong hồn Em trái tim rét ngọt
Không là tháng, của mây trôi, bèo bọt
“ Anh như gần rồi lại như xa”
Tháng giêng là tháng của người ta
Yên lặng đón, trong veo tia sáng
Vẳng từ xa như lời mang máng
Thầm thì, thầm thì lời gió quanh Em.

Từ rất xa, anh hứa sẽ đem
Gửi đến Em, chút tháng giêng rét ngọt
Lời trong thư sẽ không màu vàng vọt
Mà bắt đầu từ hai chữ Yêu Em.
Ừ ! chắc hẳn anh sẽ đem
Tháng giêng đến Em, từng ô vuông xanh cỏ
Cả những lời từ lâu anh muốn ngỏ
Yêu Em – Yêu Em  và Yêu Em.


Thuyzu
. 
" Thương chiếc lá Diêu bông ngày cũ
Chia đều hai mặt những cô đơn...."


CÓ MỘT NGÀY

Nếu có một ngày mà Em đã biết
Những vì sao đi lạc cuối trời
Thì nhé Em, hãy xa những lời mời
Trở về đời, bình yên thuở nhỏ.

Nếu có ngày, trời...bổng mưa không rỏ.
Là cái ngày, Em chưa tỏ yêu thương
Cái ngày mà tất cả vấn vương
Đã tan thành mây, thành khói

Tôi biết Em ! với trái tim đau nhói.
Rồi sẽ đứng lên, vượt những bảo giông.
Cái ngày mà lòng Tôi, vẫn rất mong
Em bình yên, như mầm mạ mới.

Có một ngày, Tôi xin đem tin tới
Sẽ không mình Em, với một dốc đời
Tôi mong thấy từ Em, một ánh mắt sáng ngời.
Đốt tất cả, những lọc lừa, gian dối

Nếu có ngày Em - Tôi chung lối
Con đường Ta đi, một lối thênh thang
Cái ngày mà những ngỗn ngang
Sẽ không còn, trong Em - Tôi nữa

Mưa sẽ về cho Em - Tôi gội rửa.
Những phiền ưu của có một ngày
Đời chúng ta còn những bước dài
Quên Em nhé, những ngày không đáng có.


Thuyzu 

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Mông mênh

Lời Người hỏi mông mênh
Chờ thời gian trở giấc
Vàng khuya lời Người cất
Ở một nấc chùn tim

Người ghét lời lặng im
Hoàng hôn tim cằn cội
Ngày ơi đừng qua vội
Chỉ sợ tội mình Tôi

Chiều xa hồn lẽ loi
Buồn phơ tà lay nhẹ
Lệ mưa chừng rơi khẻ
Xen qua lòng bàn tay

Không gần như ‎ tím ai
Ta vay miền hơi ấm
Hạt nào rơi lấm thấm
Lận đận một đời mây

Vì tình Tôi bổng say
Thu ươm mùa hơi thở
Vần thơ mây trăn trở
Sáng chờ nhạc gió lay

Tóc dài Người tung bay
Trong miền xa gió lộng
Hỏi hồn bao nhiêu rộng ?
Đủ chứa tình đêm nay ?

Thuyzu 

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Cỏ Dại

Tôi là Tôi
Nhưng cũng là loài cỏ dại
Mọc ven đường
Bao Người giẫm, Người đi.
Trái tim từng, có lúc cuồng si
Từng yêu thương, từng đi trong hạnh phúc.

Trong đời người, cũng từng có lúc.
Xem tình yêu, là khúc miên ca.
Nhưng một ngày, khi đã hiểu ra
Tình bay xa, vì bao toan tính

 
Tôi từng nghĩ, tình yêu là phần chính
Của trái tim, nên nào tính thiệt hơn
Nhưng ai ngờ, từ những nguồn cơn
Ít kỹ, nhỏ nhen, chứa đầy phản trắc
 

Tình yêu Tôi, gặp đầy bất trắc
 Nên giờ đây, đã tắt niềm tin. 
Tôi không dám nhìn, ánh sáng lung linh.
Vì sau đó, sẽ là bóng tối

 
Và từ đó, Tôi mượn thơ để nói
Với riêng mình, xa giã dối nhân gian.
Tôi vẫn mọc ven đường, nhìn cõi trần gian
Giẫm lên mình, một thân cỏ dại


Nhưng Tôi tin....đâu đó
trong nhân gian, vẫn còn xót lại
Một trái tim, cỏ dại cùng Tôi.
Cảm ơn Người đã lại cho Tôi
Một tâm hồn, một sẻ chia từ đó.


 
Và...nếu lại bắt đầu, từ ngọn gió
Xin thổi vào nhau luồng gió trong lành
Một tiếng chim, mừng hót trên cành
Tình thân hữu, ta xin dành cho Cỏ.




Đợi Mưa


Tôi hiểu…!
Người lấy thơ để quên đi ngày tháng
Lấy ngữ, từ xua chán ngán nhân gian
Người chờ… một dòng chảy thênh thang.
Như nắng hạ chờ cơn mưa rào đến.

Chờ con thuyền lang thang cặp bến
Cho lòng thôi khô cạn niềm tin.
Bởi khi trong mình là bể u minh.
Thì nghĩa sống, chỉ là vô vị

Thơ… dù chỉ là điều bình dị.
Nhưng cho người, vững đứng cùng đời.
Như khi Ta nghe tiếng ru hời.
Từ tim Mẹ thuở ấu thơ…dào dạt

Thơ cho Người, hương yêu ngào ngạt
Xua phiền ưu, chán ngán Người qua.
Thơ cho Người ‎ý nghĩa vị tha.
Bỏ qua hết tình đời, phản trắc.

Mưa yêu thương đem về gieo rắc
Nụ mầm tươi, cho sắc trời xanh
Cho mắt Người, sẽ lại long lanh
Canh giấc mộng, người mình thương mến

Và vì vậy…Tôi xin mưa mãi đến
Tưới lên Người trìu mến yêu thương
Và xin thơ, buông một sợi vương
Giăng cùng Cỏ, tấm lòng Ai tỏ.

Thuyzu 

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Thơ Em sẽ buồn hơn…

Tôi sẽ tìm những khoảnh khắc đan xen
Trong rừng mơ Tôi từng đến hái
Thơ Tôi viết về những điều ngang trái
Không bình yên, những miền đất Tôi qua
Những can qua, bão tố nơi xa
Tôi sẽ kể Em nghe đêm qua …lời gió
Câu chuyện bất đầu từ đâu đó
Ngọn CỎ nào đỏ DẠI trong Tôi

Lẻ loi
Đêm dài
Em ra đi
Sao mà mưa hoài, không chịu đứt

…Bao năm rồi, thơ Tôi gieo ngắt đứt
Lòng thì buồn hơn, day dứt chờ mong
Vần thơ Em, quên vẫn chưa xong
Tôi mong lắm, mưa về gội rửa.
Nhưng…!
Lời hát Em vẫn dừng nơi khung cửa
Chưa chịu ra đi, ở lại giữa hồn Tôi.

Đâu rồi ?
Những nụ hôn môi
Chao cả thân Tôi, hóa thành giông bão
Biển biến cồn cào, khi chim báo bão
Nói với Tôi rằng... thơ Em sẽ buồn hơn.


Thuyzu