Yêu!
Hòa nhập đến tận cùng
Là một
Phải không anh?
Đã yêu nhau đâu thể nào chỉ là một nửa
Trăng có thể chỉ vàng nửa phần Trái đất
Vì nửa phần kia Mặt trời đang hé môi cười
Yêu thật lòng
Là Trao – Nhận
Phải không anh?
Sao lại lỗi lầm, nhớ thương, tiếc nuối…
Sao đau đớn vòng quay đời hấp hối
Những kiếm tìm mỏi mệt của con tim
Tình Yêu mù lòa
Mang hai cánh
Phải không anh?
Tự tìm nhau – Tâm hồn đôi mắt nhỏ
Khi hình bóng quyện trong từng thương nhớ
Đủ ấm lòng nhau dù biền biệt phương nào…
Yêu là Tin
Đừng Ngờ vực
Phải không anh?
Đừng nhỏ xuống đời nhau từng vết bỏng
Nếu đôi cánh rời xa giấc mộng
Trong em mất hẳn một thiên đường
Yêu là yêu
Dẫu Sống – Chết
Phải không anh?
Kiếp nhân sinh hà cớ gì giữ lại
Một hơi ấm trong nhau là Mãi mãi…
Đâu phải đi tìm định nghĩa Tình Yêu!
Ngọc Yến
Em!
đừng bảo anh
“định nghĩa tình yêu”*
Khi tự ngàn xưa
biết bao người đã nói
Chân thật yêu… là không gian dối
Là dành cho nhau những đêm tối khôn cùng
Yêu là không ngại ngùng
“Trao - nhận”* cả hai cùng cảm thụ
Là miền bình yên ta về trú ngụ
Mặc bảo giông
vũ trụ đảo xoay
Yêu là dìu nhau vào chốn ngất ngây
Là ly rượu say
hai người cùng cạn
Là giữa nhau không còn ranh giới hạn
Dẫu phải xa cũng vạn lần chờ
Khi yêu nhau
chẳng một chút nghi ngờ
Dẫu biết như thế là khờ, là khạo
Khi yêu nhau
hai người cùng kiến tạo
Một thiên đường…những lối dạo
đầy hoa
Ừ! “yêu là yêu”*
“Chết - sống”* chẳng rời xa
Là viết mãi bản tình ca không đoạn cuối
Cũng không bao chừ tiếc nuối
“Định nghĩa tình yêu”* là Muối mặn, gừng cay
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét