Xin đừng…
Em đừng váy áo nhẹ tênh…
Gió mơn man
Gió bồng bềnh
Gió trêu
Gió hớn hở
Gió nghiêng xiêu
Gió tung tẩy
Gió đánh liều
Gió bay
Có cơn gió lạ chiều nay
Hớ hênh chạm
Hớ hênh lay
Bên thềm
Em cười vẫn nụ tươi nguyên
Nào hay làm rụng nhịp tim
Bồi hồi…
Xoáy nhiều chi hỡi gió ơi
Mong manh tơ lụa giữa trời
Dễ say…
Đừng làm anh phải quắt quay!
Ngọc Yến Huỳnh
Gió ơi…
Gió ơi đừng thổi áo em
Lụa là tang mỏng
hớ hênh
ngọc ngà
Gió ơi xin gió
đừng mà
Giỡn đùa da thịt
mặn mà em tôi
Gió đừng gợn nhẹ làn môi
“Tươi nguyên”* trinh nữ
thôi nôi…dậy thì
Cũng đừng
nhé gió…thầm thì
Lời yêu quyến rũ, rù rì
đắm say…
Van mà xin gió
đừng lay
Để tôi không phải “quắt quay”*
hình hài
Gió đừng thổi
….nút then cài
Để tôi chết lặng
Cái ngày yêu em.
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét