Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Ru tình


RU TÌNH

Em ơi biết tìm đâu
Cánh buồm nâu giữa đại dương vô tận
Em hãy cứ là người an phận
Giông bão sẽ làm cây đời lớn dần them

Hạnh phúc gì bằng khi mặt biển bình yên
Con sóng êm đềm hôn lên bờ cát
Bình minh lên gió reo cười dịu mát
Hát bài ca muôn thuở- tình yêu

Đừng buồn chi em mỗi buổi chiều
Đừng chờ đợi cũng đừng mong nhớ nữa
Anh vẫn biết em chỉ cần lời hứa
Anh vẫn còn và sẽ mãi yêu em

Em ơi tìm mà chi!
Cái ảo ảnh tình yêu của một thời đã mất
Anh vẫn hiểu tấm lòng em chân thật
Trút ngàn vạn yêu thương lên một mối tình hờ 

Không dám làm tan vỡ giấc mơ
Bởi em sợ một ngày kia đơn lẻ
Em sẽ chẳng còn người chia sẻ
Nỗi cô đơn đè nặng trái tim mình

Em ơi tìm đâu xa!
Niềm vui thường vẫn ở quanh ta
Tìm khó thấy
Hãy cố mở to đôi mắt ấy
Nhìn trời cao
Hãy quên đi giấc mộng những ngày xanh
Đừng tìm nữa
Nghe em
Đừng tìm nữa!

Đậu Thu Hiền



Đừng ru

Đừng ru ta… em! một khúc ru tình
Vì vốn dĩ đời là sóng kình…giông bão
Giữa chốn dối dang “tìm đâu”* ra dị thảo
Có chăng chỉ là, sót chút ít cảo thơm

Hạnh phúc là gì? Khi vật lộn với áo cơm
Tình yêu ư! liệu có đơm hoa kết trái
Hay chỉ là dòng trôi ngang trái
Là khổ đau tận đáy cuộc người

Ru đi em…ru khúc tình người
Nơi mà nụ cười tự lâu không còn hiện hữu
Hỏi biển khơi biết bao nhiêu là đủ
Cho nhân gian giấc ngủ nghìn thu

Ừ! Tìm chi em? trong một khúc ru
“Cái ảo ảnh tình yêu”* âm u… vốn vậy
Cần chi em! cần chi che đậy
Có nhớ thương cũng vốn vậy thôi mà

Khi hoàng hôn khuất bóng chiều tà
Ta đã hoá già trong suy nghĩ
Lời ru không còn là lời thủ thỉ
Mà trở thành âm ỉ khôn nguôi

Ừ! Thì buông xuôi
Sẽ không nuôi nữa đâu em…mộng mị
sống một cuộc mình
lập dị
Ngoảnh mặt cùng đời
ngoảnh mặt
với
chính ta.

(* Đậu Thu Hiền)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét