Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

Trọ

TRỌ…

Anh ạ ! trọ ! Cũng là một thuở !
Một thuở hồng nguyên thuở khắc ghi
Em vụng dại nghe lời tình si 
Nên mê mẩn quên đường đi nước bước .
Cửa là chỉ khép hờ chờ... đẩy...tuột !
Có gì đâu là cọng chỉ hanh hao
Một cái đưa tay ! Vụt thoắt đẩy vào !....
Lửa âm ỉ ! hong ấm bàn tay lạnh .
Góc nhỏ trái tim phần nào bớt đi cô quạnh.

Phương Minh Quách

Giá như được trọ trái tim em
tôi sẽ xem ngăn nào em dành tôi trú
yêu em tôi hoá thành dã thú
lang thang khát tìm “vụng dại…tình si”*
con thú hoang một ngày dừng lại thôi đi
cùng em chấp cánh thiên di bay tìm tổ ấm
mặc cuộc trần lụa là, hoa gấm
ta cần giản dị, bình yên
...quên rối rắm hồng trần
Em! “góc nhỏ trái tim”* mãi mãi rất cần
(*Phương Minh Quách)
Duthuymiengiang

Ngữ âm

Ngữ âm
Ừ thì ! một chút ngữ âm
gửi em sót lại tình thâm xưa nào
ừ thì ! một chút ngọt ngào
ta xin giữ lấy thuở nào em trao
sóng âm cung bật nao nao
triều dâng biển động lao xao gọi mùa
ngân vang trầm bổng chuông chùa
thoát thai trần tục tình đùa bay xa

mưa thì thầm em rất xa.
khi em thì thầm trong ta rất gần
nhưng sao ta lại ngại ngần ?
ảo hư, hư ảo trăm phần ngại e.
phải thì tơ sợi guồng se
không thì nước chảy theo khe đá nguồn
hạ về mang khúc tình buồn
thu sang đảo cánh chuồn chuồn thấp mưa.
vọng vang một tiếng gà trưa
hạt rơi, hạt rớt tiếng mưa vọng về
nghìn năm chờ đợi thu hề
trăm năm ta vẫn lối về cô thôn
xác màu đỏ pháo người chôn
ta vào huyệt mộ cuối thôn lạnh buồn
khát khao ảo vọng ngông cuồng
đoạn vào hồi kết vở tuồng lặng im
còn không một nửa con tim ?
xẩm màu u uẩn triền miên kiếp người
nhủ lòng gắn gượng để cười
nhưng sao méo mó hình người trong Tôi
Duthuymiengiang

Mùa nhớ

Cho một mùa vu vơ
Đừng giận em
Khi bài thơ cho anh mắc lại mùa thu
Heo may ngập ngừng ngã rẽ
Có bao điều bỗng nhiên trở thành ước lệ
Có ước lệ nào đong đủ buồn – vui?
Những cơn mưa nối đất với trời
Nắng thảng thốt lẩn tàng cây giấu mặt
Lá ủ vàng những tin yêu rất thật
Thả giấc mơ sau mưa
Đâu phải em đã quá hững hờ
Hất tung nén ghìm
Nỗi nhớ bao lần
bật khóc
Dạ lan đổ hương
Đêm buồn ngằn ngặt
Ngang qua cơn đau - những ảo ảnh dịu dàng
Điều gì hóa thân vào cơn gió lang thang
Để chiều không anh nghẹn ngào lối nhớ
Với mùa thu em ngàn lần mắc nợ
Nợ anh
một thuở ban đầu...
Đừng giận em
Ánh sáng que diêm dù lóe lên cũng ít ỏi nhiệm màu
Những rủ rỉ tâm tình đi vào miền cổ tích
Thời gian chuốt yêu thương thành ngọc bích
Tuột tay cầm
Rưng đáy mắt
Vu vơ...
Có một mùa mắc mãi giữa trang thơ.
Thuthuvang

Mùa nhớ
Nào giận Em
khi mắc vào nỗi nhớ vu vơ
trời hạnh thu “ngập ngừng ngã rẽ”
những ước lệ của đàn se sẻ
“đong đủ buồn – vui”* tuổi trẻ xưa mình
rồi ngày ta lạc nhau ở giữa chùng chình
trong những cơn mưa sấm kình cuối đất
tim…
dường như nghe đau thắt
những tin yêu vuột mất vì sao ?
có hiểu cảm giác đau
nén ghìm nao nao…
thổn thức
nỗi nhớ vỡ oà bứt rứt
bật khóc bao lần…
còn vuông vức được không Em ?
hãy kể cho nhau xem
cơn đau là ngọt ngào hay quặn thắt
từ những đêm buồn vắng ngắt
hương Dạ Lan rơi…
giọt nước mắt tràn
em hóa thân theo ngọn gió ngàn
lang thang…
“anh nghẹn ngào lối nhớ”*
mùa thu… cái mùa mà ngày xưa anh mượn cớ
gieo vần thơ với lời nhớ ban đầu
anh nào giận đâu
bởi từ ánh mắt… em nhiệm mầu
lóe lên trong anh cái câu thương mến
như câu truyện cổ tích xưa ai đem đến ?
Tử Đồng…bãi tắm…Tiên Dung (Chử đồngTử)
dẫu rằng anh có ung dung
cũng không thể vuột tay cầm em...để mất
xin trong nhau giấu cất
vào mùa thu nơi đáy mắt
vu vơ…
(*Thuthuvang)
Duthuymiengiang

Nửa


Ta tự ru ta



SAU NHỮNG GIẤC MƠ BUỒN
sau những giấc mơ buồn làm ướt nhàu mép gối
sau tất cả rã rời của đêm tối cô đơn
tôi ru ấm trái tim mình bằng khoảnh khắc tự choàng hôn
này mái tóc, này bàn tay...tôi hôn tôi lặng lẽ
sau giấc ngủ đau, ngày vẫn non màu lá
hương vẫn hương, gió vẫn gió vô cùng
tôi chẳng trách đời tôi phai nhạt nữa
những bạc lòng xin trả lại phía vô tâm!
tôi choàng hôn tôi...cho thấu hết nỗi quạnh lòng
chiêm bao ấy dẫu nao buồn, tôi van tôi đừng xoá
nhớ và nhớ..., và đau..., đau cho hết niềm đau chan chứa
tôi cày nát cày sâu cho thấm đẫm hoang tàn!
sau ngộp đắng của đêm, tôi rồi sẽ như ngọn gió, mãi mơn man
nào đâu chỉ là thương, đâu chỉ là yêu, đâu chỉ là xao động
đâu chỉ là trao, đâu chỉ chờ đón nhận
sau trĩu nặng bứt rời, tôi sẽ sống, mặn mà hơn
tôi trải cạn đời tôi sau những giấc mơ buồn
đêm lỡ rạn, thì ngày ơi, xin mượt sáng
phút lịm chết, tôi đền lại tôi bằng ngàn giây nao nức sống
những ngàn giây hơi thở quyện ngàn say...
tôi-sống-cạn-cùn-tôi, dẫu có thể mai này
lại là những đêm đau những chiêm bao ướt nhàu mép gối!
Đinh Thị Thu Vân

Ta tự ru ta
một ngày “sau những giấc mơ buồn”* không còn chung lối
ta thấy mình lạc vào đêm, nơi ngập dày bóng tối vây quanh
ta tự ru ta với màu buồn xám xịt của bức tranh
thả thời gian trôi nhanh không dừng lại
có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau người ra đi để lại
cho đêm chìm sâu vào miền hoang dại mông mênh
phải đã cố bao lần để có thể lãng quên
mà sao cái tên cứ hiện lên không xoá được
nào phải đâu ta đem tình yêu ra đánh cược
sao cứ mãi trượt dài vào khoảng trống vô biên
ta không trách đời mà đời cứ thật ngẫu nhiên
quay mặt đi… như ai từng quay mặt
đã cố rồi đôi bàn tay bao lần níu chặt
tìm nụ hôn từng có thật không phải là mơ
biết cuộc trần nào chỉ đẹp như thơ
đành phần số…bơ vơ…lẻ loi…cô quạnh
lỡ cuộc này sinh ngôi sao bất hạnh
đành thôi! ta mình thương…ta mình nhớ…ta mình đau
lời nào tự xa xưa đã lỡ trót trao
chừ ngán ngao, xót đau…riêng chịu
chờ ngày nhắm mắt nghe lời ru…mô điệu
hồn quạnh hiu ta ngọng nghịu…lệ rơi
(*Đinh Thị Thu Vân)
Duthuymiengiang

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

lạc miền

BÂNG KHUÂNG ĐẦU ĐÔNG
“Muốn gửi cho anh một chút nắng vàng”
Nơi phương xa ai có còn chờ đợi?
Gió bấc đầu Đông vào mùa rong ruổi
Phố nhỏ vắng người, bất chợt thênh thang…
Hà Nội nâng niu chiếc lá muộn màng
Chút nhớ…
Chút quên …
Con đường…
Mái phố…
Bàng vào Đông vội vàng chi áo đỏ
Ngại sương giăng tìm ấm áp trước chiều?
Nắng vẫn vàng từng góc phố thân yêu
Hàng Lược, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Giấy…
Góc khuất nào nắng chưa lần nhìn thấy?
Để suy tư vương vẩn mãi góc đời
Muốn gửi phương anh chút nắng … thế thôi
Một thoáng bâng khuâng đầu Đông Hà Nội
Dẫu là ngàn năm xin đừng đếm tuổi
Dịu dàng ơi - Hà Nội những ngày…
Bâng khuâng giao mùa
Vạt nắng cầm tay.
Hương Hoàng

LẠC MIỀN
Người gửi tôi ngọn gió Hà Nội heo may
chớm đông sáng nay hây hây lạnh
ta ở hai phương trời cách xa chưa lần kề cạnh
thu cuối mùa niềm bất hạnh bủa vây.
tôi biết người đang mang những nỗi đắng cay
nhớ quên…
cuộc mình…
vay trả
chân vẹo xêu dưới hàng cây nghiêng ngả
lẻ loi
vật vã… dưới bóng râm đường
người gửi tôi chút nắng phố phường
hỏi nắng đủ nung chán chường phía ấy
hay tận thẳm sâu vết đau sưng tấy
còn hằn in bẩn vấy miền đau.
tôi biết cuộc người dẫu trước hay sau
ai không từng một lần ngán ngao số phận
hai chúng ta lạc miền lận đận
hồn bâng khuâng mấy bận đông về.
có phải cuộc mình là những trò hề?
ta nhập vai
nhưng lại đứng bên lề cuộc sống.
Duthuymiengiang

Khóc chi em

EM KHÔNG KHÓC ĐÂU ANH
Em không khóc đâu anh
Trước những điều gần như mặc định
Buông tay nhau, ngày dài bổng dưng chật
Nên bộn bề khua vỡ nét mi.
Thêm một lần quay đi
Là anh hay em cũng được
Những đổi thay mình làm sao biết trước
Trách nhau rồi ta có được gì hơn.
Em không khóc đâu anh
Lần cuối cùng, em nguyện là người đứng lại
Dõi bước chân anh lắng nghe lòng mình khắc khoải
Ta thán làm gì khi trao tặng yêu thương.
Bình thường thôi!
Như cuộc đời vốn thế!
Giữa lụi tàn đâu hay còn sót một que diêm
Dẫu chưa kịp nhóm nhen
Nhưng cũng đủ ấp ôm cho một lần được sống...
Anh yên lòng!
Em không khóc đâu anh!
Nhất Chi Mai

Khóc chi em
Khóc chi em
nhỏ những giọt sầu bi
người đã đi có khi nào quay lại
một lần đau là một lần tê dại
em khóc chi… thêm nghi ngại cuộc mình
đời mà em chỉ là những vô tình
ta bước trong, chùng chình được mất
đến rồi đi những mảnh tình lây lất
để được gì hay vương vất hồn đau
đừng mà em, đừng khóc cho nhau
giọt nước mắt thêm đau…kẻ đi người ở
tiếc nuối chi khi đà tan vỡ
khắc khoải làm gì đã lỡ chuyến đò
quên đi em!
quên hết những hẹn hò
ta đâu thể dò nơi nào sâu cạn
cuộc trần mà em có đâu là vô hạn
biết được không? cho ta gạn đục trong
Em!...xin nhủ lòng
đừng khóc… cũng đừng mong.
Duthuymiengiang

Hong tình

Hong tình
Lửa tôi hong xông tình người ấm
đêm dưới trăng lấm thấm men nồng
thắp cho người tim một chút nồng
xua cay mắt lệ dòng thôi nhỏ
này nhé người tựa nằm thảm cỏ
bờ vai này xin ngỏ ngữ ngôn
nỗi buồn nào người nhé vùi chôn
nhành lưu niệm ngọ môn còn chạm

thắp lửa tình xin người sưởi tạm
vùi đêm sâu hong rạng hồng tim
tôi ngắm người trong cõi tịnh yên
môi hôn nhẹ bình yên mộng mị
lửa tim tôi không điều lập dị
chỉ hậu nồng đặc quánh yêu thương
giăng tim người một sợi tơ vương
đêm rừng ngủ nguyên sinh vạn cổ
tai lắng nghe thác âm vang đổ
thì thầm xa dỗ giấc trong lành
hồn có bay xin nhé hóa thành
góc tim nhỏ dành phần tôi trọ.
Duthuymiengiang

Nhặt thu



Nhặt thu
Em góp nhặt mùa thu
Để dệt màu nỗi nhớ
Nhớ bàn tay vồi vội
Vuốt tóc em bềnh bồng
Anh hỡi còn nhớ không
Ngày mùa thu năm cũ
Ta cùng nhau ấp ủ
Mộng duyên lành trăm năm...

Hạ Trắng

Nhặt chi em trời thu
chỉ khúc ru ma mị
tình ta đâu lập dị
đâu đố kỵ niềm tin
anh nhớ mà như in
giữa trời thu tinh khiết
trái tim nhau da diết
xanh thẫm biếc hồ chiều…

Duthuymiengiang

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

Niềm tin


Giấc cô miên

Giấc cô miên

Đắm chìm đôi mắt ngụ ngôn
lửa ma hoàng hổ vùi chôn giấc tình
mơ xa trong mộng đắm mình
hoàng hôn mưa chạm ảo hình nét hoa

màn đêm về muộn hôm qua
chờm sầu chợt rụng trong ta giọt ngà
cuối thu vàng lá cội già
buồn tênh người hởi đâu là hư vô
nghe dường bọt sóng lô xô
vỗ bờ bến vắng đêm cô phụ… lòng
lặng thinh tình hởi giấc nồng
ngày xưa chạm phải một dòng giá băng
diễm ca ào vở nốt thăng
đắm chìm tôi giữa ăn năn tội tình
lập trình tim nói lời mình
người – tôi… tìm nghiệm chu trình biến thiên
ẩn lòng ôm giấc cô miên
nỗi niềm chôn dấu tình riêng cất dành
đâu rồi đêm giấc mộng lành ?
nguyệt cầm ngân khúc chòng chành hồng tâm

Duthuymiengiang

Sót thu

TỨ TIỆT THU

1.
Đánh rơi một chút lỡ làng
Lá vàng cuối nẻo Đông sang ngập ngừng
Chiều nay qua ngõ người dưng
Nhớ ai ngọn gió lừng khừng dối gian.

2.
Chớm Đông gom nốt Thu tàn
Vàng lên một sắc mênh mang gọi mùa
Hỏi người mắc nợ ngày xưa
Bây giờ đã nhạt
Có vừa tri âm?
MN
SÓT THU
Lá vàng còn sót Thu mang
Khẽ khàng Đông đến dở dang cuộc mình
Người dưng mấy kẻ chung tình ?
Heo may lạnh gió
chùng chình miền cay
……..
Tri âm nhân thế còn ai ?
Nhạt thì đã nhạt, đã phai cuộc trần
Tình thưa ! xin hỏi phải cần ?
Trả bao nhiêu đủ
Nợ nần…ngày xưa ?
DTMG

Dạ khúc

DẠ KHÚC

Tửu bôi chén cạn canh thâu
rượu say thi vận Vân Lâu đài tình
đêm tịnh yên mình riêng mình 
khuất sau rặng bóng chùng chình đảo say



lời ngân ngữ vọng bổng bay
thoại huyền song cánh cỏ may ngút ngàn
hoàng hôn : Tím, đỏ, tía, vàng
mây, trời, biển, nước dâng tràn cội xưa

chờ trong một thoáng cơn mưa
mục du lạc bước tình xưa… hội ngày
vô thường dạ khúc đêm này
ta – em… thắm đẫm ngập đầy chiêm bao

đêm nay đối ẩm hồn nao
thì thầm ngữ vỡ ngàn sao ngập tràn
gom thương đấu cánh mộng vàng
tỉnh say chiều nhé khẽ khàng yêu trao.

Duthuymiengiang

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Một ngày

MỘT ĐỜI
Một đời…
vay - trả một đời
bình minh vừa ló hoàng hôn
đã về
phủi tay gác lại ước thề
nợ nần trả hết ngày về…
thong dong
Một đời…
lăn lộn chưa xong
tuổi thơ vụt mất, luỵ phiền đã đong
hỏi rằng thuyền đã mấy sông ?
chùng chình
vẫn cứ tự không… trói mình

Một đời…

mãi ngắm ảo hình
yêu thương - hờn giận
khi gần – lúc xa
phũ phàng bởi những điêu ngoa
cần gì đón đợi
người ta lạnh lùng

Một ngày…

nhỏ hạt sau cùng
ti
n đưa mình đến ngàn trùng u minh
vinh…vứt hết vào…lặng thinh
không ! bao giờ đến…
cuộc trần
lần sau

Duthuymiengiang
Viết bởi Ngọc Yến:
12 April 2014, 20:13
Một ngày…
nhỏ hạt sau cùng
tiển đưa
mình đến ngàn trùng u minh
Vinh…
vứt hết vào…lặng thinh
Không ! bao giờ đến…
cuộc trần
lần sau
Duthuymiengiang
. . . . .
Thật tuyệt vời khi được chia sẻ qua những vần thơ ấn tượng của Miên Giang, rất cảm ơn đã mang đến niềm vui.

Tìm chi

Tìm chi
Tìm chi ký ức ơi người
tìm chi một thoáng nụ cười xửa xưa
tìm chi giữa một cơn mưa
tìm chi thuở ấy giậu thưa hẹn hò

tình ư!? tựa một con đò
lênh đênh theo sóng, cánh cò chao đêm
chở buồn ngày tháng nặng thêm
guộc gầy cô phụ dấu niêm phong trần

khát khô cằn cỗi mộ phần
hồn mê vất vưởng nợ nần chưa xong
thương cho phận số long đong
lạc loài tiền kiếp ruổi rong vô thường

tiếc xưa nguyệt thẹn hoa nhường
chừ thì dày đặc chán chường u minh
người thơ biền biệt lặng thinh
chỉ còn ta với câu kinh ban chiều.
Duthuymiengiang

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

Hỏi tình

Hỏi tình…

Ừ giờ tình đã chia xa
cho ta kịp hiểu phôi pha cuộc trần
vết đau từng đã một lần
ngán ngao con tạo xoay vần, đảo điên

lòng thay tình cũng ngả nghiêng
tháng năm, năm tháng chung chiêng đâu rồi?
đêm về trông đứng, trông ngồi
tình ơi, tình hởi! đắp bồi…giờ tan

Người xưa chừ đã sang ngang
để riêng ta với ngổn ngang, thẩn thờ
Bóng hình chừ đã nhạt mờ
chỉ ta xa xót dại khờ thương yêu.

Duthuymiengiang

Chọn giấc mơ nào

CHỌN GIẤC MƠ NÀO

Nếu có né tránh bình minh mỗi ngày
Cũng bởi không muốn thấy lá trên cành sau mỗi đêm vợi đi
còn một nửa
Để có thể bình yên vùi vào chăn mà ngủ
Chẳng vội vàng khi Thu diễm tuyệt vẫn chờ
Khép cửa đêm, từ chối những giấc mơ
Chỉ để mỗi sáng ra khỏi cần lau nước mắt
Không phải nhìn con tim mình hình như đang quặn thắt
Bởi những điều ...từ lâu lắm... đã rời xa
Vô tình lướt qua nhau mà không muốn nhận ra
Là bởi không muốn làm tổn thương nhau thêm một lần nào nữa
Để mỗi tháng 10 về chân còn thèm lang thang dưới vòm hoa sữa nở
Để bất chợt ấm lòng khi câu hát ngọt ngào rơi.
“Có lẽ nào...”* - chỉ có lẽ nào thôi
Chẳng thể né bình minh, những đêm dài trở gió
Khi chiếc lá mùa Thu đang lả dần sắc lửa
Chọn giấc mơ nào? ngày Tuyết báo Mùa Đông.

Thuthuvang

CÓ LẼ NÀO ?
“Chỉ có lẽ nào thôi” ?*
những giấc mơ mà em tự khép cửa đêm…từ chối
ngày vẫn về, đi lang thang qua từng ngôi nhà đỏ ngói
hẵng em không còn nghe thanh âm bối rối
cuộc mình ?
sự vô tình đi qua tựa hàm lập trình
thì vết thương lòng mình chẳng thể nào vá víu
và khi ta đã không thể tìm ra hình quy chiếu
sự quặn thắt hồng tâm sẽ như thiếu, như thừa
tháng 10 vòm hoa sữa cũng vừa
toả hương thầm đón mùa trở gió
mỗi sáng nếu em ngại ánh bình minh lấp ló
thì tên nhau cũng mất… miền lưu
lúc lá vàng rơi còn sót nửa… vẫn là Thu
câu thơ gieo nghe ngu ngơ khờ dại
nước mắt tự lắm lâu có còn vương lại ?
hay đã rời xa lúc ta ngại… chờ mùa
(*Thuthuvang)
Thuydu

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Ru người

RU TÌNH 5
ta ngẩn ngơ như cánh chim lạc bạn
ngược đường chiều mang nặng nỗi niềm riêng
gió mưa làm đôi cánh nhỏ chao nghiêng
tim run rẩy, co ro trong giông bão
ta lẻ loi cánh vạt đêm khắc khoải
mãi riêng mình in bóng nước liêu xiêu
chẳng còn gì ngoài một nỗi hắt hiu
lây lất sống qua năm dài tháng rộng
ta - chiếc bóng vật vờ trong cõi mộng
cố tìm đường len vào giấc mơ anh
anh hững hờ, bóng lại quá mong manh
nên cứ mãi hoài bơ vơ khắc khoải
rồi lặng lẽ với cuộc đời ngang trái
se sắt lòng trăn trở nhớ miên man
mỏi mòn rơi giữa đổ nát hoang tàn
trong quạnh quẽ vùi chôn niềm khao khát
và khoắt khuây ôm cõi lòng tan nát
vương bên đời mãi một nỗi bâng khuâng
gói sầu thương nhẹ bước trên đường trần
như phiến đá vạn kiếp sầu rêu phủ

Ru người
Ru chi người khúc ru đã cũ
tình đã xa ấp ủ chỉ thêm buồn
tiếc nuối gì đã khuất cội nguồn
đêm sót lại vở tuồng dang dỡ
người lẻ loi còn ta trăn trở
thân đơn côi phận lỡ đôi đường
phải trần gian thoáng chốc vô thường
đến đi… dường đà định sẵn
ta loài lạc đêm dài hụt hẫng
vọng âm người văng vẳng lời yêu
cuộc cờ tàn còn lại bao nhiêu
một thuở bồng phiêu chừ là khuất vắng
nếm trái tình nghe môi tê đắng
hỏi cuộc mình sao ngắn…vội xa
chia tay rồi người có hiểu ra
hay chỉ một mình ta “khắc khoải”*
nào phải đâu sông thôi ngừng chảy
sao ta người không được mãi bên nhau
ngày chia xa mỗi đứa một miền đau
có không kiếp sau… hẹn thề lần nữa.
(*Hương Ngọc Lan)
Duthuymiengiang

Khuya xa

KHUYA XA

anh ơi em nhớ cay cay mắt
nửa hơi thở đuối lắt lay hồn
khuya xa... âu yếm se vơ vất
cách gì chuốt được một vòng ôm!
là lụa say yêu em trải mướt
mi ngoan, lòng ấm, tóc mềm nuông
tay êm gối đượm chờ chăm chút
vật vã từng giây nhớ nhớ cuồng...



Nào đâu phải là anh khộng nhớ
nhớ quắt quay, quay quắt bồn chồn
“khuya xa”*… thao thức không duyên cớ
khát miền yêu, khát “ một vòng ôm!”*
anh biết em là ánh sao mai
lấp lánh mà lẻ loi…cô quạnh
vì chót lỡ ngả đường chia hai
đành khắc khoải trời đông giá lạnh.
Duthuymiengiang

Đến lúc

ĐẾN LÚC
Đã đến lúc nhìn vào đâu cũng thấy đời buồn
Chỉ ước gào thật to nhẹ nhàng nguôi bớt
Vừa há họng ra giật mình ... chợt
Mấp máy môi thôi đã khó quá chừng
Đã đến lúc mọi thứ trở nên rỗng không
Muốn hất đổ tất cả bắt buộc mình tay trắng
Vậy mà ngửa lòng tay ra ... trời ơi thương dáng gầy câm lặng
Ngày đêm dõi theo mình
Đã đến lúc trong mắt có đủ cả nhục vinh
Cả đắng cay và tột cùng bất hạnh
Có đủ âu lo và nặng gánh
Của một thằng người
Có đủ cả đêm trắng lời
Và nhiều đêm ồn ào bão tố
Vậy mà khi muốn chấm dứt phận người... thì trời ạ! Quá khổ
Liệu giờ nằm xuống rồi chắc có nổi bình yên
Đã đến lúc đủ bản lĩnh để nhắm mắt hiền
Thì chao ôi trong cổ còn bao đắng cay, âu lo chưa kịp nuốt
Thương bao lần để vuột
Câu tự an ủi bản thân mình cho nhẹ nhõm cười vui
Đã đến lúc muốn ngủ vùi
Mà không thể nào kiếm một đêm rỗng nào để nhét mình vào đó
Nên lại thêm một lần tự ngửa mặt cắn môi làm ngọn gió
Thổi như vô lo... không màng bão tố đang trào
... quanh đây!
Đã đến lúc như vầy
Thấy sống khổ còn hơn chết!
Nongnanpho

CUỘC TẠM
Khổ là thuộc tính cuộc người
Bởi ngay khi mở mắt trào đời lại không cười đã khóc
Rồi sau đó bắt đầu với chuỗi ngày tang tóc
Vui kề buồn…hạnh phúc nối khổ đau
Mới hôm qua thôi thương yêu vừa được trao
Thì hôm nay sao nhận điều phản bội
Sống như lạc giữa bộn bề chật chội
Mà lòng lại như thấy rỗng không
Cũng thử đôi lần tập sống như một kẻ ngông
Bất cần đời, không cần cân – đong – đo - đếm
Muốn đạp đổ tất cả những gì phù phiếm
Khoát áo nâu sòng tìm kiếm chút tịnh yên
Nhưng…!
Nào được đâu vì còn vướng những chung riêng
Nên cứ triền miên nhục vinh vô tận
Đắng cay tột cùng…âu lo gánh nặng
Đêm trắng mông mênh giọt mặn đếm canh qua.
Có những lúc nghĩ…muốn mình đi thật xa
Nhưng trời đất bao la tìm hoài vẫn không chỗ trốn
Mong nằm xuống nhắm mắt nhẹ nhàng, từ tốn
Vào cõi vĩnh hằng song khốn nỗi chẳng dể chi
Cuộc trần mà ! ai cũng bảo…một chữ bi
Mới tập tễnh bước đi đã luôn té ngã.
Cứ thế nợ đời có vay, có trả
Như tiếng ve ra rả khúc buồn thiu
Người ta bảo…Sống là để yêu
Có đâu nào ?...Sống chỉ là phiêu phiêu cuộc tạm.

Duthuymiengiang

Giấc mồ côi

THẾ THÔI
Không thể nói mùa Đông không lạnh
Ngày mình xa nhau
Con chim sẻ lạc bầy cô quạnh
Chẳng kịp theo đàn, vùi giấc ngủ sâu

Những nhành khô im lìm trong đất
Đợi Xuân sang ủ nhựa đâm chồi
Biết bao điều vô tình đánh mất
Ngược mùa tìm... hun hút xa xôi.
Thôi không nữa giận hờn căn vặn
Trách yêu thương di trú lâu rồi
Thu vùi chiếc lá vàng trong đất lạnh
Có thể một ngày sau Đông giá ...
thế thôi.
Mùa Đông 2014 – Thuthuvang

Giấc mồ côi
Và khi ta thả mình theo một dòng trôi
Giấc vùi sâu mồ côi, cô quạnh
Con chim sẽ lạc bầy nghe lạnh
Chớm mùa đông cảm chạnh nỗi lòng
Người ! như con chim
nhốt trong lồng
Khát khao tự do trong vòng hữu hạn
Cô đơn, mặc nhiên… giọt buồn khô cạn
Khi vô tình, chưa gạn được…đời nhau
Ừ ! thì thôi đừng giận hờn, cứ để thời gian qua mau
Vì ngàn sau chiếc lá vàng vẫn là trơ trọi
Cái ngày… đêm giá đông vẫy gọi
Thì mọi cuộc buồn, cũng vậy…
thế thôi.
Duthuymiengiang

Đưa - Đón

ĐÓN

Xoè tay đón những cơn mưa
đón đường gió ngược đón trưa nắng dồi
đón mây bay xuống ngang đồi
đón em với nụ hôn môi ấm nồng
đón mùa cải đắng lên ngồng
đón lời hò hẹn đón vồng trăng tan
đón câu thơ gởi gió ngàn
đón đôi vai lạnh đêm hoang nhớ người
đón ai ngược lối bên trời
đón phiêu linh với cả những vời vợi xa
đón chiều sương đã nhạt nhoà
đón đêm với cả hôm qua buốt lòng
đón ngày tao ngộ ước mong
đón nụ cười với hoa hồng ngát hương
đón tình yêu đượm tơ vương
xoè tay rồi đếm những đường nhân duyên
Nga 

ĐƯA
“Xoè tay”* xem sợi “nhân duyên”*
đưa nhau về ngõ chung riêng cuộc này
đưa vôi quện với trầu cay
đưa môi thơm lựng đưa vai tựa đầu
đưa tình về khúc giang đầu
đưa trăng, đưa gió đưa màu xanh xưa
đưa người đi dưới cơn mưa
đưa mùa hạ đỏ nắng trưa “gió ngàn”*
đưa thơ tìm ánh trăng vàng
đưa thời con trẻ ngỡ ngàng mắt nai
đưa hồn vào bến mê say
đưa buồn vì lối rẽ hai vô thường
đưa đêm trong nỗi chán chường
đưa gian, đưa dối tỏ tường trắng đen
đưa người xa cuộc bon chen
“xoè tay”* đưa đón đã quen tình rồi
(*Nga Vũ)
Duthuymiengiang

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

Anh thấy mà

ANH CÓ THẤY

Anh có thấy thời gian thật vội
Chớm ngày sang đã vội xế tà
Đôi lúc thờ ơ dựa đời bình thản
Thoáng giật mình: len lén tóc – sương sa...
E không kịp lời giận hờn vừa thốt
Dẫu vô tình cũng chạnh xót xa
Giá có thể mang nỗi buồn gội gột
Mai ngày sau ... ta biết thế mà
Xin hãy nắm bàn tay em thật chặt
Khi thời gian gót nhẹ bước qua
Anh có thấy lời thương thầm lặng
Trong muôn sao lấp lánh giải ngân hà.
Thuthuvang

Anh thấy mà
Anh thấy mà thời gian vùn vụt
Hoa vừa tươi chừ đã héo tàn
Cố quên rồi chừ sao vẫn nhớ
Một người đi, người ở lại… quạnh hiu
Anh nhận ra rồi đời gian dối
Mưa phủ giăng khắp lối thu hề
Tình đã xa ngày thành bóng tối
Trách chi người bội ước phu thê
Giữ chi em trái tim vụn nát
Cứ mặc đổi thay chua chát, âm thầm
Đời vô tình hoá tim đá sỏi
Anh nhận ra phía cõi u âm.
Duthuymiengiang

Nhớ - Thương

NHỚ
anh à
em trở dậy nửa khuya
vì nhớ
nhớ quá
nhớ như sắp được hôn người!
nhớ vỡ trái tim rồi
cả người em chứa toàn nước mắt!
nhớ
nhớ
nhớ
em chỉ muốn gục trên vai anh
vùi nhớ
làm sao cho em vài tích tắc
vài tích tắc thôi mà
vài tích tắc
vùi thương trên vai xa...
chứ nhớ đến thế này...
ơi cả người em
gầy xơ
từng li ti nhớ nhớ...


THƯƠNG

Em !
anh nào có gì hơn cũng nhớ
em mà
nỗi nhớ
quắt quay chất chồng quay quắt
bóng hình em
cứ chờn vờn trong mắt
đêm không giấc yên
cồn cào
bầm thắt ruột gan
thương
thương
thương
trôi theo những miền nhớ
ngổn ngang
chỉ mong thời gian…dừng lại
một chút thôi môi mềm hoang dại
tìm nhau
tìm lại
thoáng ngọt ngào
nỗi nhớ đeo bám theo anh
không ngừng nghỉ phút giây nào
dồn dập từng đợt sóng trào
vỡ tan
tan vỡ
anh nghe trong sóng
lời buồn trăn trở
“từng li ti nhớ nhớ…”*
thương thương

(*Đinh Thị Thu Vân)
Duthuymiengiang

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

Gom nhặt gió trời

Gom nhặt gió trời

Khi chưa dừng kiếp đi hoang
bạc tình Người trách lỡ mang giữa trời
xanh xao ngày tháng rã rời

chơi vơi hồn lạc xa vời thế nhân

Thu xưa hồn chạnh bâng khuâng
đông nay tuyết trắng phù vân ngút trời
hạ ve dạo khúc không lời
xuân về loài lạc khoảng đời hư vô


Trăm năm sóng vỗ lô xô
ngàn năm đậm nét vẽ tô má hồng
chiêm bao trong giấc men nồng
hương bay nhè nhẹ bồng bồng lâng lâng

Còn không khoát áo tình nhân
màu thời gian cũng nhạt sân cuối chiều
vi vu một khúc sáo diều
tình bền đâu thể một chiều phôi pha

Bên thềm xưa đợi tình xa
chỉ giùm ta chút mộng hoa vợi vời
thẩn thờ gom nhặt gió trời
lá vàng tiếc nuối rụng… rời… bay bay


Thuydu

Khúc bình yên


Ừ thì thôi

DƯỜNG NHƯ PHỐ GỌI

Thì thôi nhé giờ thành người xa lạ
Em rời xa mang nỗi nhớ khôn cùng
Một góc lặng đơm mùi hương khắc khoải

Một khối buồn như trĩu nặng hư không
*
Phố vẫy gọi dấu chân người hoang vắng
Giọt nắng sầu đọng lại cánh hoa rơi
Ai cúi xuống thời gian vừa rơi vỡ
Một lời kinh cho tình mới qua đời
*
Ta quỳ xuống cổng thiên đàng khép vội
Dĩ vãng đầy tay nỗi nhớ bên trời


LanPhi

Ừ! Thì thôi

Ừ! Thì thôi khép lại một đời
đã xa rồi…vợi vời đêm ngõ vắng
chỉ còn ta những đêm dài thức trắng
trĩu hôn côi lắng đọng “hư không”*

Phố đông người sao cứ mãi long đong
một mình ruổi rong tìm trong ký ức
hỏi yêu thương có còn vuông vức
hay chì là bứt rứt khôn nguôi

Thôi thì đành trút bỏ… buông xuôi
“cổng thiên đàng”* chẳng còn nuôi hy vọng.


(*LanPhi)
Thuydu

Nào đâu phải

Ngày Xa Anh

Thêm một lần nữa nước mắt em rơi
Thừa thãi quá trước đời anh hạnh phúc
Thừa thãi tình yêu lỗi lầm say đắm

Thừa thãi lo âu, thừa thãi ngọt lành

Em chẳng có gì, em chẳng có gì hơn
Nồng ấm ấy muộn màng ai hiểu hết
Trao cho anh, anh cứ vờ chẳng biết
Chẳng biết yếu mềm, chẳng biết bơ vơ…

Ôi giá như em có được trái tim hờ
Không biết gọi, không một lần biết nhớ
Không biết đợi anh về sau cánh cửa
Không biết nhói lòng khi nhận thoáng thờ ơ

Nhói lòng đi cho đau xé mến yêu thừa
Đau cho hết ôi ước gì được hết
Đau cho cả những gì đang vội đến
Đau trọn một lần mai khỏi đớn đau thêm.


Đinh Thị Thu Vân


Nào phải đâu

Biết rằng ngày “mai có khỏi đớn đau”* hơn
Hay nỗi đau vẫn theo mãi hoài không hết?
Giá như được một lần quên cơn đau rồi chết
Anh cũng xin… xoá dấu vết yêu xưa

Nào phải đâu anh đến đi như một cơn mưa
Trong anh sự “thải thừa”* mà giống như chưa một lần hạnh phúc
Anh xin lỗi em vì trong anh có lúc
Cũng “biết yếu mềm”*; cũng giây phút đúng - sai

Ngày mình xa nhau đâu chỉ riêng mình em cay
Anh chỉ giã vờ thôi trái tim mình chai sạn
Âm thầm dõi theo em với nhớ thương vô hạn
Không em… anh lang thang làm bạn với gió mây

Giá như anh có được đôi cánh để bay
Anh sẽ bay ngay về tìm em, không xa em nữa
Em có vui không chúng ta nhen lại lửa
Ủ lại men nồng cái thuở…chưa xa.


(*Đinh Thị Thu Vân)
Duthuymiengiang