Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

VỀ AI...!?

Về Ai…!?



Biển trong Người là một bài thơ
Giăng giăng sóng vàng mơ dát mặt
Không gian cồn cào sâu dày đặc
Người thuở nào ? trói chặt đời nhau .

Trùng trùng, ngàn vạn những vì sao
Tri âm chạm, nghe nao hồn một góc
Từ chiếc hôn tràn bờ phút chốc
hong tình giữa xoáy lóc…nghìn xa

lang thang trần, chân sải cát kiêu sa
con ốc biển mượn hồn ta ngụ
linh xưa… biển nơi Người hội tụ
rưng rưng nỗi niềm, vũ trụ mông mênh

Vần thơ trao Người, vận ngữ không tên
Thời gian đọng, khắc trên ngọc lệ
Nước mắt biển, phải là hoa ước thệ
Nơi tình hội tụ…về Ai ?

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

NỤ HÔN THEO GIÓ

Nụ hôn theo gió




Đừng gửi nhé Người…! nụ hôn theo gió
Vì gió sẽ mang đi trong lồng lộng mông mênh
Để tôi ngồi chờ đợi buồn tênh
Cùng nỗi chênh vênh, khát nồng hôn nụ

Xin xúc cảm từ môi người về ngụ
Trong thức thao, hội tụ vô ngần
Bởi trong tôi những thao thức rất cần
Người làm dấu, lên linh hồn tượng đá

Lời Người tỏ, nào đâu lạnh giá
Mà rất nồng nàn, chấm phá tim tôi
Dẫu vọng âm vang từ rất xa xôi
Vẫn không thôi về miền ký ức

Giọt ân tình Người gieo tâm thức
Hoài bảo cuộn dâng, bứt rứt đợi mong
Linh hồn trăng, say đắm cùng sông
Đêm huyền thoại, tình trong được tỏ

Rồi sẽ cất, tuổi thơ thuở nhỏ
Vào nơi sâu bên trái tim ngoan
Như nguồn xuôi ra biển cả mênh mang
Hương vị thương yêu vào trang bùi ngọt.

Đừng gửi nhé Người…! nụ hôn theo gió
Khi tôi xin, làm gió…ru Người…

TẠI TÔI

Tại tôi…



Có thể tại tôi, chưa một lần nào hỏi
Tên Người…sau những hờn giận vu vơ
Nên để Ai đẫm lệ vần thơ.
Trên ngọn nắng buồn, mục du song ngoại

Thuở rất xưa vì hồng tâm e ngại
Nên tử đồng, khép lại vành mi
nửa muốn quay về, nửa lại bước đi
đêm quay quắt, buồn chi nghe lạ

Ngày nắng về đem khúc ve miền hạ
Áo trắng học trò nào lạ tung bay
Ai để trong ai, men ngấm nồng say
Đợi chờ…gió bay mùa phượng vĩ

Song !...cuộc người là những bước dài lang thang không nghỉ
để áo thương Ai, sờn chỉ đợi mong
Rồi hạ rời, thu đến, sang đông
buồn sổ nút, ngực trần nghèn nghẹn

Tại tôi…tôi biết rồi, vì mình sai hẹn
để Ai không trọn vẹn cung đường
nhành gầy thấm ướt, phũ loang tường
sáng chùng, chiều cay, đêm dường khát

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

CÓ GÌ...?

Có gì...?



Có gì khác đâu ? tôi cùng Người
từng cất dấu, vận thơ tình đắm đuối
một nặng sâu không điểm cuối
giấc mộng bên nhau dẫu cuối cuộc đời

Tôi cùng Người trong thế giới không cười
gặp nhau chin mười trỉu nặng
và cứ thế, đi qua đời nhau thầm lặng
để lại trong nhau những bận suy tư

Bao lần lạc nhau giữa thưc hư
kẻ trước, người sau như rượt đuổi
Tôi cùng Người từng đếm thử bao lần tủi
bao lần đau ở buổi hoàng hôn ?

Từng chờ nhau ở câu truyện ngụ ngôn
Tôi cùng Người, từng yêu thương rất thật
trải qua bao vùng cung bậc
Tôi - Người không…vật đổi - sao dời

HOANG



Hoang !




Ta nhặt lấy- mùa tình lỡ
Sóng giao thoa dường như vỡ bóng mình
Bước chân côi – nặng chùng chình
dại khờ đắm sai bóng hình huyễn hoặc

Sâu bóng đêm -  loang dày đặc
Tình khúc trăm năm câm bật, hút xa
Lạc loài thân côi…chỉ ta
Ngọng nghịu, khù khờ hiểu ra…vuột mất

Buổi hoàng hôn - về với đất
bởi lỡ trót yêu được mất cần gì
Ừ thì thôi ! cứ thầm thì
Mộ hoang phế, ta thiết gì thăm viếng

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

KHÁT TRĂNG

Khát Trăng



Đêm thiếu trăng – môi Người thẩm khát
nửa mùa thương – bỏng rát hồn côi
môi tìm môi - điệu ru buồn man mác
Trăng lỗi thề - tan nát  buồn trôi

Gọi tên ai ? trăng lướt bờ môi
Bến sông Tương, thuyền tôi lờ lững
Ai đợi ai ? tàn canh hờ hững
tình trót sang - hoang vắng  miền tôi

Thuyền lỡ hẹn – sông buồn nuốt trửng
Phía trời xa – còn những mùa thương
Tình ơi ! ngấn lệ tơ vương
Khóc thương, bẽ bàng duyên nợ

Khát trăng Người – đêm nay
…nghe tợ
Giá đông hàn, bên nợ, bên thương
Xin Người… một hạt lệ vương
Cho mùa thương- lại về trăng ướt