Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Người đàn bà bên những câu thơ


Hương Hoàng:NGƯỜI ĐÀN BÀ BÊN NHỮNG CÂU THƠ
Viết bởi: Ngọc Yến Huỳnh
.........................................
Có thể nào đánh rơi trên trang giấy, chỉ là hình hài những câu chữ bâng quơ, xuôi - ngược, gần - xa, vui - buồn, quên - nhớ... nốt bổng trầm theo cung bậc mộng mơ.
Là dòng mực hay là dòng nước mắt, tự vẽ mình qua nét thơ bay, dẫu chỉ chút lung linh cũng xin là gió mát, ve vuốt trái tim th
ương tích dại khờ.
Dẫu biết chỉ là những điều vô nghĩa, vẫn xin nhẹ lòng theo thoáng mây trôi, giữa cõi thực loay hoay tìm ảo mộng, chốn hanh hao giữ ấm chút tình người.
Chỉ có thể một lần chấp đôi một nửa, mênh mông đời lỡ lạc nẻo tìm nhau, có khâu được vết thương lòng rạn vỡ, sao bóng mãi theo chiều ngã lạnh hư vô.
Nén vào đêm ngọn lửa bừng cháy: mộng. Nén vào thơ trăn trở khát khao: mơ. Nén vào tim giọt tình đang cháy: bỏng. Nén vào đời một chiếc bóng : bơ vơ
Xin một lần quỳ trước Đấng linh thiêng, xóa lầm lỗi từ "điều răn thứ sáu", trái tim trót đầy xuyến xao dịu vợi, mong manh tơ hồng chưa đủ buộc đời nhau
Người đàn bà bên những câu thơ, chưa kịp nhặt ước mơ đã tan thành sương khói, giọt nước mắt có xóa được bao điều nông nổi, lạc lõng về đâu... rũ một cánh hoa sầu.


.................................................




Đừng khờ khạo em! đánh rơi mình trên trang giấy, nơi những bâng quơ vấy nét hình thù, nơi đặc đầy những áng mây mù, “buồn vui , nhớ quên”*, hận thù…oán trách.
Con chữ rớt rơi như đời bao ngõ ngách, như cuộc mình qua bao thử thách… lọc lừa, nét bút dẫu mới tinh hay cũng vừa, cũ đi để thừa một ngày…thương tủi
Đừng vẽ em những dòng đời ngắn ngủi, có nghĩa gì đâu ở một buổi chia tay, vốn dĩ cuộc người đã trăm đắng ngàn cay, thì tương lai cũng chỉ như ngày hôm nay vậy
Anh biết mà! chỉ một lần thôi, một lần thôi trái tim mình trổi dậy, chấp nửa mênh mông vá lại vết thương lòng, một lần thôi chờ mùa cải trổ ngòng; anh sẽ nói cho em nghe bến lòng anh chờ đợi.
Em! xin em đừng khơi gợi, lại nỗi đau vời vợi tự thuở nào; đừng nén vào trong thơ những hạt mưa rào, đêm giá lạnh anh biết lấy đâu ngọt ngào: thoả lấp
“Điều răng thứ sáu” anh cầu kinh mãi còn lắp bắp; Chúa đã không thứ tha những va vấp cuộc mình, nên trái tim anh còn đó những chùng chình, còn đó bóng hình em ngự trị
“Người đàn bà bên những câu thơ”* thường hay bị đời dị nghị, nhưng với anh điều đó chẳng cấm kỵ đâu mà, miễn là câu thơ em đầy ấp thật thà, thì suối sẽ hoà sông trôi về biển rộng.
Em! chúng ta hãy nuôi tình mình theo con gió lộng, cùng xây những ước mộng… “buộc đời nhau”*.

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét