Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

VU VƠ


VU VƠ

Ta lạc loài giữa phố
…chợ đông
Lạc tình người rơi trong
…gian dối

Đêm phía trước có còn
…một lối
Cho tình thân mỗi tối
…đi - về

Áo cơm, chen - xô giành giật
…tư bề
Tình người cũng, chẳng hề
…chân thật

“Phố mệt nhoài”, thân mang
…khuyết tật.
Vét cạn nỗi buồn, cung bật
…hanh hao.

Thuydu
 


ƠI ĐÒ...!



Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

LẬP THỂ


TRẮNG MÙA

TRẮNG MÙA

 
 
 
Em lạc “NGỌN GIÓ CUỐI MÙA”
Thu qua lá vàng còn lại
Nỗi nhớ mông mênh hoang dại
Nghe như bước chạy vào đông

Ta bơ vơ phía quạnh không
Hắt hiu chông chênh ngõ vắng
Tàn thu xót rơi chút nắng
Sợi nhớ không em…trắng mùa

LẠC


MONG...

MONG…


 

Quy luật cuộc người là đến rồi đi, như suối bắt đầu từ non cao rồi trở về với biển
Ta đến ta đi vòng chu kỳ không lay chuyển, ngày rồi đêm kế tiếp liền nhau.

Thời gian mau…như một bóng câu, có nối tiếc cũng chẳng thể đâu quay lại, thì thôi ! hơn thua làm gì cứ làm người ngây dại, nhịn nhường để giữ lại người thân.

Trong cuộc trần cứ sống bình tâm, cứ cho đi đừng nghĩ ngày lấy lại. Ta hãy tập biết vị tha để qua bao chướng ngại, biết nhận lỗi lầm lấy thơm thảo đối nhân.
Bao lo toan cố giữ lấy chữ CHÂN, để sóng đừng dâng cuốn đi điều nhân nghĩa. Nếu phải khóc thì xin khóc cho nhân thế, đừng khóc cho mình trong liền kế khổ đau. Điều giản đơn là ta hãy cho nhau…trước sau một thật thà không gian dối…

Khi đối diện chính mình cùng đêm tối, ta cũng đừng hối tiếc hỏi vì sao ? Cố nén kiềm dù cái ác ai trao, lấy thanh cao làm ánh đèn soi bước. Có thể ở con đường phía trước, ngày như đêm bị tước hết niềm tin, nhưng sau đêm dài rồi ất có bình minh, khi sự nhẫn nhục kết tinh thành quả ngọt.

Giản đơn: khi ở phút biệt ly… ta mong làm mùa thu theo những cơn mưa mang đi phiền muộn.

LỜI TRĂN


CÂY CẦU


NGƯỜI XƯA ĐÂU TÁ


MÙA NGƯỢC


NGẢ RẼ...


 
NGẢ RẼ…

 
Nẻo đường nào rồi cũng có ngả rẽ hai
Nơi miền sáng tối, ngọt cay không thể chọn
Suối bắt đầu từ nguồn ngọn

Sông cuối cùng cũng phải chọn biển đổ ra
Em…tôi ! một ngả đường sao vẫn xa thật xa
Hay vụn vỡ biến ta thành pho đá tượng.
Để lặng câm hoá cuộc mình chay sượng
Còn lộ trình nào không ? hay phải mượn một mai
Thác âm vang, có làm ta say ?
với ngữ thơ đêm nay vụn dại
Tôi đã từng đứng, đi… rồi chạy
Vấp một lần còn đó nỗi ngại nghi
Một ngôi nhà, một ngọn đèn những đứa trẻ cần chi ?
Lắm khi chỉ cần sự thương yêu từ người Mẹ
Lời thú tội bật ra thật nhẹ
Góc khuất nhạt nhoà nhè nhẹ hạt mưa

MỘT THỬA CỎ HOANG

MỘT THỬA CỎ HOANG

 
 
Nào có chờ một ngày mai
Dòng nước chia hai bên trong, bên đục
Nỗi đau thì chưa mục
Mái ngói rêu phong đã đôi chục năm rồi

Lá vàng thu còn đọng đó những bồi hồi.
Một lần đi, đâu rồi nơi này khuông cửa ?
Lộ trình của nỗi đau đan xen vào giữa
Để ta cứ một mình, một thửa cỏ hoang

Cứ tự nhiên như thế đừng sang trang
Để lại thêm ngổn ngang chật lối
Âm thầm riêng mình đi về đêm tối
Ngày nối ngày, đêm nối lặng câm

LANG THANG...LÁ

LANG THANG … LÁ



Khi khắc khoải giữa đời nhau
…buồn trơ
Ta lang thang đi
chiếc lá cuối cùng rơi
Người trăn trở
Cây bàng đỏ lá gọi đông

Ở phía cuối dòng sông
“Khẳng khiu xám màu” * giông bão
Ngày cuối cùng của năm mờ ảo
Khắc vào ước mơ hương thảo …ngỡ ngàng

Sau mưa
bức xạ cầu vòng
lục – lam, chàm – tím, đỏ - cam…vàng
choàng voan đường phố cổ

Thuyền lững lờ trôi… tìm bến đổ
chiếc là cuối cùng không chỗ vùi chôn
Quán vô thường ai để lại ngữ ngôn ?
Cửa ngọ môn 
có người 
trông…vời vợi
(*TTV)

HƯ...KHÔNG


TÍNH TỰ...XA


VẾT CẮT


VỀ CÕI TRĂM NĂM


MƯA ĐÊM


MIÊN DU


NUỐI TIẾC...THU


LÁ THU


MỘT NGÀY...



VĨ CẦM


NGHE NHƯ


CUỘC MÌNH


KHÔNG NHAU