Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Đừng gọi mùa quay lại

Đừng gọi mùa quay lại

Khi em gọi mùa quay trở lại
có hay …
một chút se – xoay đủ làm co thắt gió 

con mắt bão vừa lắng yên dạo nọ
bừng tỉnh cheo leo trên triền nhớ
trượt dốc tù

Một nửa vùng cô độc đứng thu lu
đừng vơ vội những sợi tàn nắng lụi
đang giẫy giụa phía ráng chiều hấp hối
đợi đêm về gạt bóng vách soi gương

Khi em gọi mùa quay lại
dắt hạt sương
đi về phía mịt mờ lần tao ngộ
vai đã lạnh - thấm sâu từng thớ nhỏ
nắng trốn vào mây - bình minh rụng tia chờ …

Khi em gọi mùa quay lại dỗ câu thơ
dỗ nỗi bất an sau đêm dài buốt gối
ai phải ăn năn sau lần gây lầm lỗi
nụ cười vô hồn sau vị đắng tràn môi

Đừng gọi mùa quay lại
hãy quên thôi
coi như phút vu vơ và nông nỗi
chệch bước lãng du trách mùa đưa đẩy lối
nẻo mơ hồ vướng vít nụ hôn xa

Đừng gọi mùa
cho ngày tháng đi qua …

Huỳnh Gia 

Anh sẽ chẳng…gọi đâu

Anh sẽ chẳng… gọi đâu một thoáng mây mù
Mang hình thù của mùa giông bão
Cũng chẳng…
chứng minh mệnh đề nghịch đảo
Nên ứ đi tìm dị thảo
giữa đời thường

Đời cô đơn cộng nửa chán chường
Giống như bốn bức tường ngăn cách
Như điệu slow…rớt phách
Người dẫm chân nhau chia tách từ đây

Anh sẽ chẳng… gọi đâu
bởi mọi thứ bũa vây
Khi anh đã hoá thành cây chết lặng
Cái đau thắt, làm tim anh từng chặn
Nhói đau…
mằn mặn…
khôn nguôi

Những dòng sông thì không mãi chảy xuôi
Anh sẽ chẳng gọi giông về nuôi bão dậy
Trái tim đau anh cũng mặc đi không che đậy
Để đó tự mình…vốn vậy…đời đau

Em đừng gọi
…mùa sóng vỗ lao xao
Vì sông mang con nước chênh chao…
đầy cạn
Cứ để tự nhiên trong miền giới hạn
Sau ráng chiều ắt chạng vạng…hoàng hôn

Đừng gọi mùa…Em!
hãy để mọi thứ vùi chôn…

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét