Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Nào cạn

SAY

Bỗng một ngày ta thèm lắm được say
Say liên miên cho quên trời quên đất
Ôi thèm quá những cơn say chất ngất

Để quên đời quên cả bản thân ta

Có ai nào?... hãy cùng uống với ta!
Cho vơi đi những u sầu phiền não
Để không còn phải sợ chi giông bão
Thấy cuộc đời chẳng còn phút cô lieu

Cạn ly nào cho hồn thấy phiêu diêu!
Thêm ly nữa để đất trời nghiêng ngả
Hãy uống đi quên cõi người vất vả
Buông nỗi sầu buông hết cả sân si

Nào xin mời... ta hãy cứ nâng ly
Cho quên hết đời vô thường được mất
Khỏi phải sống trong lo toan tất bật
Giữa cuộc đời đầy gian dối điêu ngoa

Này hãy cùng ngồi đây uống với ta
Hết ly này ta rót thêm ly nữa
Bao nỗi niềm không còn gì chất chứa
Đắng cay nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai

Hương Ngọc Lan



Nào cạn…

Ừ thì say để niếm được vị cay
Ngày ta – em trở thành hai người xa lạ
Uống đi cho qua cơn khát hạ
Ngày mai thôi… không vật vạ đất trời

Nào cùng uống!...cho đến rã rời
Mời nhau đêm này lời nguyệt tận
Để ngày mai quên hết đi sầu…hận
Đời đôi ta lận đận chốn tình trường

“Cạn ly nào”* cần chi tỏ…chi tường
Thường thôi! đời vô thường, vô lối
Cạn đi để mai này không hối
Một người ra đi…người mỗi tối võ vò

Đêm này nữa thôi cùng hát, cùng hò
Mặc thiên hạ chơi trò lừa dối
Ta cạn thôi quên đi bối rối
Quện lòng ta… trăm mối u sầu

Đêm rượu tình, rượu nghĩa nát nhàu
Hết ly nghe… dâng trào vị đắng
Có gì đâu? cuộc đời này rất ngắn
Mai người đi nắng cũng tắt…sau đồi.

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

Góc khuất

TRÁI TIM EM ĐAU LẮM

nhiều khi trái tim em đau lắm
đau như chẳng còn gì có thể đau thêm
trái tim em nhiều khi nát điếng 

sâu góc khuất tận cùng hạt máu cuộn ngàn cơn!

bao bận rồi em cố dối lừa em
nhạt nhợt yêu thương
lơ lãng nắm cầm
phớt phơ tay níu
bao bận rồi
mà trời ơi, sao em không thể cứu
không thể cứu nổi mình... không thể lặng mà yên!

đau để trở thành ai, mà đau đến ngặt tim
đau như thể nghìn năm sau cơn đau không dứt được!

dẫu rất biết
biết rằng nhân thế lạnh
lòng đã dặn lòng thôi ấm, để thôi cay
bạc với mình, ừ bạc với mình đi
đừng vọng tưởng một bờ vai cứu rỗi!

lòng đã nguyện, mà hồn chưa trọn dối
sâu góc khuất tận cùng, hạt máu dật dờ rên...

Đinh Thị Thu Vân


Góc khuất

Khi người ta để quả tim sang một bên
Hỏi nhịp đập còn mông mênh, dập dềnh xuôi máu chảy
Còn đau!?
cái nỗi đau đựng chứa muôn ngàn ngàn hoang hoải
“Góc khuất tận cùng”* còn ngậm ngải…tìm nhau?

Khi tình phụ nhau
là tình không thật
Lúc ấy quả tim hoá thành dị tật
Không đủ bật lên cung bậc vấn vương
“nhạt nhợt yêu thương”*
Chẳng định phương, định hướng
Như lạc trong mùa gió chướng… như vướng những luỵ phiền

Nếu đau! để ta được là ta thì nỗi đau ấy chắc hiền
Nhưng đau với nỗi ưu phiền thì ắt về miền vô hạn!

Có thể người hiểu
hiểu rằng thế gian
chỉ là những buổi chiều chạng vạng
Đâu có gì đâu để có thể gọi là hữu hạn
Nên biết thế nào là bạn…là yêu

Tận phía “góc khuất”*…hẩm hiu
Ta tự dối ta trong đìu hiu…loi lẻ.

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Nóng

Nóng...

Nóng...
Vua còn cởi Hoàng bào
Ta - dân

Cũng muốn phá rào thoát...
Thôi!
Chỉ e mưa ngược lên trời
Thiên đình kéo xuống làm người trần gian.

Huỳnh Ngọc Yến







Cởi

Cởi tất...
Cái nóng trần gian
Mặc cho thiên hạ loá loang
trố nhìn
Vua là ta – Dân là mình
Thiên đình đui chột
đâu nhìn thấy đâu

Cởi tất...
Cái nóng còn lâu
Bao nhiêu cặp mắt?
chứa màu hoang mê.

Thuydu

Áo tím mùa thu

Áo tím mùa thu

Áo tím thu phiên khúc chiều
Xưa ai dáng mỹ miều kiêu sa
Lời yêu vang một khúc ngân nga
Gọi xanh thẫm bao la vợi vời

Vẳng đâu đây rơi điệu ru hời
Giữa đất trời nảy mầm hạt ước.
Có gì đó như là sau trước
Chút tự tình lỡ bước hạnh thu





Phải chi đừng hoá đá vọng phu
Thì thu mãi tím màu chung thuỷ
Giá như trái tim đừng ít kỷ
Chừ ta em đã phỉ ước nguyền

Đêm trở giấc giọt đọng ưu phiền
Phía dốc triền mồ côi thổn thức
Mộng ban đầu hai đường bứt rứt
Thu tím loang tình thức nhớ thương

Em mang thơ giăng những sợi vương.
Ta một góc buồn thương, buồn thít.

Thuydu
5 bình luận
Bình luận
Jenny Pham Em mang thơ giăng những sợi vương
Ta một góc buồn thương, buồn thít...Rất hay, nhất là từ "buồn thương, buồn thít" à..
Nguyen Thuong Chu khoe ko chu oi .
Kiều Thủy Dalat Cảm xúc miên mang...thơ tình ray rứt...
    Du Thuy Tran
    Viết bình luận...

Mắt biếc

Bao nhớ thương mà lời chưa dám ngỏ
Mượn dòng thơ thay câu nói ngọt ngào
Vẫn mong rằng tình yêu đó đậm sâu
Cảm ơn nhé. .người làm trái tim em luôn ấm !

Ta nuối tiếc nửa cuộc đời còn lại
Khi vô tình hờ hững lướt qua nhau
Chỉ một phút hư không ngàn phút nhớ
Nợ nhân duyên bất hạnh khổ đau sầu !!

Minh Nguyệt



Em cứ ngỏ lời tình đừng giấu cất
Trái tim anh luôn chất ngất đợi chờ
Tình yêu anh đã hoá dại khờ
Miền thương nhớ thẩn thờ da diết.

Ừ anh tiếc! một màu mắt biếc
Nửa đời nhau chưa kịp viết tình thơ
Chừ thì hai đường, hai lối bơ vơ
Đâu rồi những mộng mơ ân ái

Thuydu

Trách chi người

Sợi tóc mong manh 

Em dừng lại 
Cũng như anh... dừng lại
Giữa hai mình một sợi tóc mong manh

Trăng mỏng mảnh chấm lưng trời dấu hỏi
Ánh vàng rơi từng giọt cứ long lanh

Em chẳng hỏi
Cũng như anh... chẳng hỏi
Bao nỗi niềm để tìm phút tịnh yên
Sóng mãi vỗ...
Biển một đời huyễn hoặc
Không thể nào chạm bờ khác
Mông mênh!

Em không trách
Cũng như anh... không trách
Hoàng hôn nào rồi cũng sẽ tan nhanh
Nơi cuối nẻo một màu tim tím nhớ...
Khắc lời ru trong giấc mộng không thành!

Ngọc Yến Huỳnh



Trách chi Người…

Trách chi người!
“sợi tóc mong manh”*
Chỉ là bức tranh ai vừa vẽ dở
với gam màu chứa ắp đầy hơi thở
Để ta nghe bỡ ngỡ một cuộc tình

Trách chi người!
câu chuyện chúng mình
Những phút chùng chình nhớ quên ngắn ngủi
Tình hỏi bao nhiêu tuổi!?
Mà mới hôm qua đã rong ruổi đi rồi
Như người bên phía ấy bờ bồi
Tôi bên này bờ lở

Đừng trách nhau
những mong manh… dễ vỡ
Bình minh nào rồi cũng đến đêm
Cuối con đường là khoảng trắng lặng im
“Mộng không thành”* tình riêng thêm khắc khoải.

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Vắng em

VẮNG EM

Em đi rồi gió nổi cuối con sông
mưa mặn đắng con đò xưa chập choạng 
bến cô đơn sóng vỗ bờ hoảng loạn

cuộc tình chìm đáy nước giữa mênh mông

Em đi rồi tôi cứ mãi chờ trông
con sáo sang sông xổ lồng bay mất
quên đường về nên gió chiều lẩn khuất
ngọn khói vòng đâu có muốn long đong

Em đi rồi trời lại chuyển sang đông
tôi nhặt lại nụ hôn đã ngấu mùa dang dở
em bỏ lại và tôi thì trăn trở
quay bên nào cũng dằng dặc đơn côi

Em đi rồi tôi độc bước chiều trôi
rưng rức nhớ rưng rức thương quá thể
chiều mênh mông tôi thấy mình dâu bể
lặng bên trời một ngọn gió mồ côi

Em đi rồi mưa ướt đẫm xa xôi

Nga Vũ


Anh đi…

Anh đi rồi mây cũng dừng trôi
Sao đổi ngôi mình tôi đơn lẻ
Anh đi rồi không còn ai khẽ
Nói lời yêu…duyên số bẽ bàng

Anh đi rồi ai nhỏ lệ đôi hàng
Ai ngỡ ngàng chiều thu rơi lá
Mảnh tình tơi còn ai đem vá
Hay chỉ tôi nấn ná đợi mong

Anh đi rồi buồn những nhánh sông
Trôi mênh mông con thuyền lạc bến
Đêm cội nguồn còn ai thắp nến
Soi tim côi choáng chếnh dại khờ

Anh đi… xa khuất một bóng mờ
Tôi ngù ngờ biết mình đã mất
Tình ơi! chừ riêng tôi vương vất
Mình tôi thôi là kẻ khất hành

Anh đi rồi… không giấc mộng lành.

Thuydu

Tín vật đêm

Tín vật đêm

Nghe gió buốt mãi lang thang
Nghe sông suối cạn lòng
Hoang mang

Tình!
Nghe đêm trở bước chùng chình
Nghe thời gian chết giữa linh thiêng
Đời!
Nghe màu lá sắp phai
Rơi!
Nghe tóc trắng
Nghe đầy vơi
Ngỡ ngàng!
Nghe từng nhịp thở
Mong manh!
Nghe hương sắc rụng
Nghe xuân chuyển mùa
Nghe lòng côi cút
Nắng mưa!
Nghe nồng ấm cũ cũng vừa sang trang
Nghe phũ phàng
Nghe trái ngang
Nghe...
Đêm tín vật
Bàng hoàng đợi
Mơ!

Ngọc Yến Huỳnh



Nghe…

Nghe đêm
lại nối tiếp ngày
Nghe hồn thu thảo gót hài…ai!?
xưa
Nghe tình nắng nhạt song thưa
Nghe tim rạn vỡ thu mưa dốc
đời!
Nghe ai hát khúc ru
hời
Mỏng manh cánh võng
ạ ời
…năm canh
Nghe ngày mái tóc
còn xanh
Chừ đà sợi trắng
loang nhanh mái đầu
Nghe người
nói chuyện cao trầu
Ai đem “tín vật”*? ai cầu duyên ai
Nghe thời gian
Phía tàn phai
Thu vàng chuyển sắc
lá lay
…lìa cành.

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Nắng

NẮNG . Thái Uyên Sa.

Nắng lung linh 
trước hiên nhà
Em long lanh mắt 

nét hoa say tình
Nắng vàng hanh
rạng bình minh
Để hồn hoa thắm
hương trinh dịu dàng
Nắng soi tỉnh
giấc mộng vàng
Ngàn non ở lại
cung hàn ngẩn ngơ
Nắng reo vui
chiếc thuyền thơ
Sương tan khói tỏa
ta chờ đợi ai...



VÀNG. Thuy Du Trần

Nắng vàng còn
…mãi đi chơi
Em ngồi chờ đợi
Cho vơi cuộc mình

“nắng lung linh”*
nắng chùng chình
Nắng về lấp hết
bóng hình yêu xưa

Nắng đi trời
…đổ cơn mưa
Tình đi đẫm ướt
mi thưa đôi hàng

Nắng ơi nhé
sợi nắng vàng
Hoa đồng cỏ nội
dịu dàng đoan trinh

(*Thái Uyên Sa)
Thuydu

Là gì ?

Là gì đâu?

Anh chưa là gì của em trong cuộc đời này
Chưa một lần tỏ lời yêu đong đầy hạnh phúc
Nhưng Em có biết trái tim anh từng có lúc
Rung lên trên đầu bút những dòng thơ

Anh chưa là gì nên chưa vào giấc mơ
Em đêm ngoan cùng vu vơ một thoáng
Chưa là gì nên ngày ngày…tháng tháng
Anh đi hoang dưới ráng râm tình




Ta chưa là gì của nhau mà đã trăm nghìn
Vắng nhau nghe chùng chình nhịp thở
Chưa là gì của nhau mà sao bỡ ngỡ
Một lần xa, ngỡ như lỡ chuyến đò

Ừ em! là gì đâu…chỉ là một cánh cò
Giữa bão giông nào dễ dò dâu bể
Nhưng trái tim nhau luôn dành để
Một ngày cho nhau không kể đợi chờ

Ta chưa là gì của nhau mà đã dại khờ
Những nụ môi trao bên bờ đê đêm vắng
Trái tim ta chìm trong sâu lắng
Cùng nỗi lòng thức trắng chờ nhau.

Thuydu

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Rong hoang

Rong hoang

Ta muốn một lần yếu đuối
nép vào nhau
Tận hưởng chút ngọt ngào từ bờ môi run rẩy

Tận hưởng ngọn lửa đam mê ngún lòng
phừng phực cháy
Thoát ...
như giòng dung nham thoát khỏi chốn ngục tù

Ta muốn một lần cùng dắt tay
ngao du
Khắp hang cùng ngõ hẹp
Xổ tung chiếc áo hàng ngày luôn thẳng nếp
Vò nát mớ đoan trang

Ta muốn một lần rong hoang
Nằm đợi nắng lên
chờ chiều lặn
Trên triền thảo nguyên xanh ngắt
hay trên bờ vai sương bàng bạc
ôm đêm ngủ vùi

Ta muốn vẽ chiếc mặt cười
trên bìa giấy cứng
luồn dây đeo
hùa theo trò thực dụng
người bày
chiếc mặt nạ nhăn nheo
Kệ giọt nước mắt chán chường phía trong rơi
Kệ ..!

Ơi !
tình người ai xéo
nát tơi
ai trộn nóng - lạnh đan xen
bằng những gam màu hỗn tạp
Đến khi cần câu hồi đáp
lặng im ?

Ơi !
ai đẽo gọt trái tim
từng ngày ... từng ngày
dần méo mó
Chút đa đoan còn đó
tự Ta bắt bẻ
tự Ta vương...

Đám cỏ dại đang nằm im sưởi nắng bên đường
run lên cười nắc nẻ
Thách thức ...
bước chân chựng lại
ngượng ngùng
Nẻo rong hoang vô hình co rúm
đến thương ...

Huỳnh Gia





Thả…

Thì người cứ thử “một lần yếu đuối”*
tựa vai nhau
Để nghe giây phút bối rối khôn cùng như thuở xưa dấu ái
Nghe lại thanh xuân đã hơn nửa đời người xa ngái
tự sâu lòng
bung…
khỏi những kìm nén, chất chứa... tái tê

Thử đi! có gì đâu tội đồ, khi tìm cảm giác
đê mê
Với khúc Nghê thường… mộng
Ta thoát tất, vùi nhau nơi cánh đồng cỏ rộng
Cởi hết xích xiềng, cởi hết xiêm y

Một lần liêu trai…mặc đi
Thói đời xì xầm
ta khi tất
Trái tình hiến dâng dại gì giấu cất
Cứ “rong hoang”* mặc những vương vất
từ phía cuộc trần.

Đêm đen rồi sẽ sáng dần
nối vầng nhật - nguyệt
Đời hai chữ
sinh sinh liền diệt diệt
Nhân gian
chỉ là đến –đi; ly biệt thôi mà
Đã tự lâu sống giữ mình “đoan trang” làm kẻ thật thà
…Đã !

“Ơi !”*
Vốn dĩ đường đời
vạn ngả
Lối vô thường - lối nghiệt ngã
phận người lạc nẻo vô vi
Đến lúc hoàng hôn thì chẳng còn chi… chỉ còn
cát bụi !

“Ơi !”*
một phút…một giờ
còn nữa không ?
trái tim khi đã nguội
Yêu thương cũng lụi tàn
“tự Ta”* nuối tiếc
“tự Ta”* buông…

Thì giữ chi những phép…những khuôn
để đợi chờ, tiếng chuông ngân…báo tử
Thì thử…
thoát sổ lòng
nhưng!...sợ dữ - lành
Lại thôi đành trong lồng son
tội nghiệp…

(*Huỳnh Gia)
Thuydu

Tình muộn


TÌNH MUỘN

Thả vào năm tháng úa nhàu
sao còn vương chút tình Ngâu trái mùa
vết chân chim gội nắng mưa

hỏi người ngày ấy-bây chừ-biết không?

Xin đời trả hết mênh mông
mà sao còn vướng chút giông cuối chiều
chiếu chăn hứa với cô liêu
tường loan một bóng huyền kiêu mỏi mòn

Người ơi xuân lạc nét son
câu thơ nghiêng xuống có còn thanh tân?
ngập ngừng trên đỉnh phù vân
ái ân mềm những ân cần xót xa

Đường xưa mưa nắng nhạt nhoà
dấu yêu cùng với mơ hoa úa tàn
chỉ mong vạt nắng bên đàng
ấm vòng tay cũ vọng Hoàng Hạc lâu

Ngang trời rơi giọt mưa Ngâu
giọt rơi xuống giếng giọt sầu trên môi!...

Nga Vũ


Muộn tình

Em…! có phải chúng ta là hai kẻ muộn tình
Hơn nửa đời người đi qua… chừ riêng hình, lẻ bóng
Biển yêu trong tim vẫn ngập tràn mà ngọn sóng
Tim còn đợi chờ…mong ngóng tình nhân

Đừng “trả hết”* em...anh! những bâng khuâng
Hãy cùng đến…hiến dâng dù đêm muộn
“Chiếu chăn”* dường như chờ được cuộn
Hai ta vào… tình muộn đêm nay.

Ai bảo rằng ta không biết say?
Khi ngọn gió lay “hoa úa tàn”* vẫn khát
Thịt da còn cần mà! bàn tay dịu mát
Trớn mơn, toả hương ngát…đàn bà

Cứ vụng dại tìm nhau rất thật thà
Ái ân ư! là điều cùng cho nhận
Ta sẽ đưa nhau về nơi cùng tận
Bến tình yêu đã bao bận…không bờ

Tình muộn màng - tình vẫn dại khờ
Ta cứ ngu ngơ – ngù ngờ em nhé.

Thuydu

Quắc quay

NHỚ

Có chút say say nồng nàn bối rối
Em nghiêng bên nào cũng thấy nhớ Anh
Nụ hôn chiều mềm trong gió vây quanh

Cơn mưa muộn giấu mình bong bóng ngủ

Đêm xuống vội kéo rèm mây che đủ
Vòng tay mơ êm ái chuyện mai sau
Cứ thầm thì trở giấc lại nhớ nhau
Chăn chiếu lạnh cứ mơ hơi ấm cũ

Nghiêng một chút chòng chành cơn thác lũ
Dựa vào đêm đong đếm chuyện tình yêu
Em nhớ Anh nhiều nên cứ thấy liêu xiêu
Một chút nhé yêu ơi rưng rưng đấy!

Thế là yêu là nhớ nhiều lắm vậy
Trốn nơi nào Anh ạ!......cũng loanh quanh!

Nga Vũ




Quắt quay

Nhớ quắt quay là sao em hởi?
Có phải là… cứ ngồi đứng không yên
Phải là chỉ có một vẹn nguyên
Không làm gì khác hơn… riêng chuyện nhớ

Lòng bảo quên mà sao vẫn nhớ
Sâu thẳm đêm mãi mớ gọi tên người
Mơ thấy ai nở nụ ngoan cười
Khi hết giấc còn lười mở mắt

À ra thế! là nhớ quay…nhớ quắc
Lúc người ta quên nhắc “nụ hôn”*
Là đêm đến thiếu một vòng tay ôm
Câu ngụ ngôn:…gần hơn nhau nữa

Nhớ quắt quay có phải là hương lửa
Đã trót trao… nhau giữa đêm này!

Thuydu

Tháng tư

Tháng Tư…

Tháng tư…em mặc áo màu hồng
Như cánh Phượng hồng còn đang e ấp
Mây trên đầu chiều nay… dường như rất thấp
Giống như là muốn che nấp em tôi

Tháng tư ngày xưa tôi từng lén trao em nụ hôn môi
Cái nụ hôn nay trôi vào ký ức
Nó mãi theo tôi những đêm dài thao thức
Cả ở những cung đường rưng rức…nhớ thương

Tháng tư Saigon mưa đan những sợi tơ vương
Người thương nơi giảng đường giờ không còn nữa
Tìm em…tôi vẫn đi tìm mỗi bữa
Nhưng em mãi không còn cái thuở thơ ngây


Em bồng bềnh trôi theo những đám mây
Để lại nơi đây
tôi…
nỗi buồn thương nhớ
Tháng tư… sao em nỡ phụ tình tôi vậy chớ ?
Đâu phải vì tôi ngây ngô là cớ để em xa.

Tháng tư bây chừ…
em mặc áo màu hoa
Dáng kiêu sa bên người ta lộng lẫy
Chỉ riêng tôi… giờ như cành khô chờ gãy
Biết trách gì em giữa bẫy nhân gian.

Tháng tư !
sách đời đã lật vở sang trang
Tôi về lang thang giữa giảng đường hoang vắng
Mong tìm lại… cho mình chút nắng.
Mà sao em…? nắng mãi đi hoang

Thuydu