Mòn đi kìa những vết chân.
Ta nương náu thế ngày dần gạn xa.
Trói ta bằng chút đỏ hoa.
Bằng mưa bằng mắt bằng toà trống tênh...
Tay cầm trơn trượt chấp chênh.
Đón mưa rồi mới lênh khênh đón mình.
Trăm năm lấm lét nhục vinh.
Mai này có gột bằng tình nghĩa không?
RGMN
Chấp chênh
Ta trượt về phía trống không
Người trượt về phía mênh mông dòng đời
Nhẵn mòn dấu vết một thời
Chỉ còn phế tích rã rời “chấp chênh”*
Buộc đời bằng những nhớ…quên
Đón nhau đi giữa chênh vênh cuộc trần
Ta chưa có số…có phần
Người ơi “hoa đỏ”* có cần gửi trao?
(*RGMN)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét